Ngày kia là thứ hai, ngọc bình an này còn chưa bị đưa đi, bước chân Giang Hựu Đào chuyển hướng đi vào phòng Giang Gia Bảo. 
Sau khi ngọc bình an bị cướp đi, nguyên chủ đi tìm Giang An Quốc khóc lóc kể lể lại bị hời hợt bác bỏ, Giang An Quốc nói, bảo cô hào phóng, ngọc bình an chỉ là một thứ đồ chơi không đáng tiền, lấy mang ra ngoài còn chưa đổi được hai mét vải. 
Giang Gia Bảo lấy thì lấy, đâu đáng để khóc, việc này không chút nghi ngờ là cọng rơm cuối cùng đè lên người nguyên chủ, dưới cảm xúc bi phẫn đan xen, trong lòng cô nhất thời luẩn quẩn nhảy xuống sông Hoàng Phổ. 
Phòng của Giang Gia Bảo ở tốt hơn phòng của nguyên chủ rất nhiều, căn phòng của nguyên chủ vừa nhỏ vừa hẹp, cửa sổ gần như không có, bốn mùa trong năm, ánh sáng gần như không chiếu vào được bên trong. 
Bởi vì không thông gió, trong phòng luôn tràn ngập một mùi ẩm mốc. 
Căn phòng này tốt hơn nhiều, chẳng những nhiều ánh sáng, căn phòng tám mét vuông xem như cực kỳ rộng thoáng, lúc đứng mở cửa sổ còn có thể cảm nhận được gió nhẹ từ bên ngoài thổi đến. 
Đây vốn dĩ là phòng của nguyên chủ, tủ quần áo và bàn sách trong phòng này là do ông ngoại nguyên chủ dẫn theo chú út của cô tự tay đóng. 
Chiếc giường gỗ khắc hoa còn là của hồi môn của mẹ nguyên chủ, Lý Tú Cầm ngại đen đủi lại không nỡ ném, vì thế đưa cho con trai mình ngủ, mỹ danh dương khí thắng tà khí. 
Nếu không phải lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tro-thanh-quan-chung-an-dua/461631/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.