“Anh trai? Anh trai gì? Giang Gia Bảo là do cha và mẹ con sinh sao? Hay là nói Giang Gia Bảo là thân sinh của cha và Lý Tú Cầm?” Giang Hựu Đào vừa nói xong đã cảm thấy chính mình biết được chân tướng. Lý Tú Cầm và Giang An Quốc là đồng nghiệp cùng một phân xưởng, chồng trước của Lý Tú Cầm là một ma bệnh, Lý Tú Cầm cùng ông ta kết hôn chưa được hai năm, ông ta đã qua đời, sau đó Lý Tú Cầm vẫn luôn thủ tiết. Sau khi mẹ của nguyên chủ qua đời chưa được hai tháng, bà ta đã xách theo túi lớn túi nhỏ dẫn theo Giang Gia Bảo gả vào nhà, tên cũng từ Trương Gia Bảo đổi thành Giang Gia Bảo. Lấy kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm của Giang Hựu Đào, cô có lý do hoài nghi đôi cẩu nam nữ này đã sớm thông đồng, thậm chí Giang Gia Bảo rất có thể là cẩu con của đôi cẩu nam nữ này. Soạt một cái, sắc mặt Giang An Quốc thay đổi, giống như mèo bị giẫm vào đuôi nhảy dựng lên, đôi mắt ông ta trừng to như chuông đồng. “Con đang nói lung tung gì thế! Trước khi mẹ con qua đời, cha và dì Lý trong sạch, chỉ là quan hệ đồng nghiệp, nếu không phải vì con, cha có thể cưới dì Lý vào cửa sao?” “Để con xuống nông thôn là vì không muốn cho người ta nói người làm cha kế như cha ngược đãi con riêng! Cha ngồi ở vị trí trên cao này, có rất nhiều người muốn kéo cha xuống ngựa, cho nên tuyệt đối không thể làm hỏng thanh danh, con là con gái ruột của cha, cha có thể hại con sao!” “Con thật khiến cha quá thất vọng.” Ánh mắt Giang An Quốc nhìn Giang Hựu Đào tràn ngập thất vọng và đau lòng. Nguyên chủ không còn mẹ, đối với người cha ruột Giang An Quốc này cực kỳ ỷ lại, để nhận được lời khen từ Giang An Quốc, cô từng bước nhượng bộ.
Từ nhường phòng mới cho Giang Gia Bảo, đến lưu lạc thành tiểu nha hoàn cho cả nhà, đến bây giờ bị ép thay Giang Gia Bảo xuống nông thôn. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi thi đại học được khôi phục, thanh niên trí thức quay lại thành phố, nguyên chủ nhất định có thể trở về, đến lúc đó vừa khéo cô 18 tuổi, đúng là tuổi tác có thể gả chồng. Lấy hiểu biết của Giang Hựu Đào với Giang An Quốc, đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ đem nguyên chủ bán với giá tốt, mà quãng đời sau này của nguyên chủ nhất định sẽ bị Giang An Quốc hút máu. Giang Hựu Đào cô không phải nguyên chủ, nếu cô có thể để Giang An Quốc chiếm một chút hời từ trên người mình, xem như cô thua. Giang Hựu Đào đổi phương thức đứng thoải mái hơn, bình thản ung dung nhìn Giang An Quốc: “Cha nóng nảy như thế sẽ thẹn quá hóa giận đấy.” Một câu này của Giang Hựu Đào khiến cho Giang An Quốc tức giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, ông ta cởi thắt lưng quần, muốn đánh xuống người Giang Hựu Đào: “Mày đúng là lớn rồi cánh cứng cáp, dám nói như vậy với ông đây, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết mày.” Lúc này từ trong phòng nhảy ra một người, bà ta đi đến ôm lấy Giang An Quốc: “Lão Giang, anh làm gì thế, đứa nhỏ đã lớn như vậy rồi, anh đánh con bé như thế, người ngoài sẽ nhìn con bé như thế nào?” Dáng dấp Lý Tú Cầm rất bình thường, ném vào trong đám người không cẩn thận sẽ không tìm thấy bà ta ở đâu, nhưng bà ta lại có giọng nói rất hay, đã hơn 40 tuổi rồi mà nghe giọng bà ta giống như cô gái 20. Bà ta cũng biết ưu thế của mình, nói chuyện không nhanh không chậm, dịu dàng, còn mang theo chút âm điệu làm nũng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]