Mẹ mà đi rồi còn không phải tương đương với việc sau này không còn được ăn cơm ngon mẹ nấu nữa sao? Mấy ngày nay Nhị Bảo được Cố Tri Ý cho ăn ngon, bao tử đã quen nên bắt đầu cảm thấy mấy thứ mà cậu ăn trước kia đều là đồ ăn của heo cả, tuy cậu còn chưa biết đồ ăn của heo có vị gì, nhưng cảm thấy chắc hẳn rất khó nuốt. Đại Bảo cũng được Cố Tri Ý cho ăn ngon trong vài ngày, lúc này nghe thấy mẹ phải rời khỏi nhà một thời gian mà trở nên hụt hẫng. Hai anh em đều vô cùng buồn bã, đồng thời ở trong lòng còn đang âm thầm ghi thù cha đã cướp mất mẹ. Cha không có mẹ sao? Vì sao còn muốn cướp mẹ của chúng? Đại Bảo (Nhị Bảo) đúng là rất đáng thương mà! Lâm Quân Trạch: … Cố Tri Ý hoàn toàn không hay biết suy nghĩ đang quay đòng đòng trong đầu hai đức bé. Cô chỉ nhìn thấy nét mặt buồn bã không thôi của hai đứa, và cả dáng vẻ nước mắt sắp rơi kia thì không nhịn được phải cảm thán. Quả nhiên thức ăn ngon vẫn có sức hấp dẫn hơn, còn chưa được mấy ngày mà hai nhóc con này đã thân thiết không muốn rời xa cô thế này rồi. Cố Tri Ý xoa đầu hai đứa, tiện thể vuốt lấy mái tóc xoăn mềm mại của cả hai. Cô dịu dàng giải thích với hai đứa: “Cha của các con bị thương rồi, vì vậy mới cần mẹ đến đó chăm sóc. Con xem, bình thường các con đùa giỡn với nhau, lỡ có vấp ngã cũng rất đau mà phải không? Nhưng cha của các con bị thương lần này còn đau hơn khi các con té ngã bình thường rất nhiều, cho nên mẹ phải đi chăm sóc cho cha, như thế thì cha mới nhanh chóng khỏe lại được, đúng không?” Đại Bảo và Nhị Bảo nghe Cố Tri Ý nói vậy thì theo bản năng mà gật đầu. Cha bị thương sẽ rất đau, chỉ cần mẹ đến đó thì sẽ mau hết đau.
Được rồi! Cha cần mẹ hơn hai nhóc, vậy thì cứ cho cha mượn mẹ đi! Trong lòng Nhị Bảo có suy nghĩ như thế. Thấy hai đứa nhỏ đã không có ý kiến gì nữa, nhưng dù có ý kiến gì cũng vô dụng thôi. Lúc này Cố Tri Ý cũng yên lòng tiếp tục ăn bữa sáng của mình. Uống một chén sữa đậu nành, ăn một cái bánh bao, Cố Tri Ý cũng đã ăn được lửng dạ. Nếu ăn thêm một cái không khéo lại quá no, vì vậy cô nhanh chóng đặt bát xuống không ăn nữa. Khẩu vị của hai đứa bé cũng không lớn lắm, chỉ ăn nửa cái bánh, một chén sữa đậu nành là no rồi. Cơm nước xong xuôi, Cố Tri Ý mang chén bát ra giếng rửa sạch. Nếu đi tỉnh Liêu phải ngồi xe lửa hơn một tuần lễ, Cố Tri Ý biết mình sẽ không ăn nổi đồ ăn trên xe lửa, mà đồ ăn tự mang theo sẽ dễ hỏng, cô đang suy nghĩ nên mang theo cái gì tương đối tiện lợi một chút. Trên xe lửa lại nhiều người nhiều miệng, cũng không thể ngang nhiên cầm đồ từ không gian ra, vì vậy phải nghĩ xem nên mang theo thứ gì có thể dễ dàng mang lên xe lại có thể ăn no. Lúc cô còn chưa nghĩ ra nên mang theo cái gì thì mẹ Lâm đã đến nhà rồi. Bà bảo cha Lâm đã đi làm giấy đi đường cho Cố Tri Ý, một hồi nữa sẽ mang đến đây, còn mẹ Lâm đến xem Cố Tri Ý có cần giúp đỡ gì không. Bà cũng muốn gửi cho con trai một ít đặc sản, nhưng lại sợ Cố Tri Ý không tiện xách theo, huống chi lại còn đang mang thai. “Mẹ, mẹ đến rất đúng lúc, con còn đang suy nghĩ nên mang cái gì lên xe lửa ăn đây!” Thật ra Cố Tri Ý cũng chỉ là thuận miệng thì nói mà thôi, ai ngờ mẹ Lâm lại vô cùng hào hứng trả lời: “Lúc ăn tết nhà mình có làm một ít thịt khô, nếu không thì con mang theo một ít lên xe lửa ăn! Còn có bánh nướng, để mẹ nướng cho con một ít.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]