Vốn dĩ Lâm Cúc còn tưởng rằng vì chuyện khác, thì cô ấy có thể báo với trưởng thôn, nhưng loại chuyện này lại liên quan đến danh tiếng của Hoàng Đại Đễ, cho nên thật sự không dễ xử lý.Lâm Cúc thở dài: “Sau đó thì sao?”“Sau đó, thỉnh thoảng anh ta lại rủ em gặp nhau ở trong rừng hoặc bên con sông.
Mỗi lần gặp tôi, anh ta lại muốn tiếp xúc.
Em thực sự khó chịu muốn chết.”Mũi của Hoàng Đại Đễ đỏ lên, khi cô ấy nói, nước mắt lại bắt đầu rơi, ánh mắt oán hận, và tiếp tục:“Lúc đầu anh ta còn kiềm chế, nhưng khoảng thời gian này càng ngày càng quá đáng, vừa rồi suýt chút đã ra tay ở trong rừng, may mà Miêu Kiều Kiều đi qua cứu được.”Nghe những lời này, Lâm Cúc nhớ tới dáng vẻ của Miêu Kiều Kiều khi tìm cô ấy trước đó, cô chợt hiếu ra.Cô không nói ra, chắc vì nghĩ đến danh tiếng của Đại Đễ mà không nói nhiều.Nghĩ đến đây, trong mắt cô ấy có chút cảm động: “Cô gái đó tốt bụng, sau này chị sẽ cảm ơn.”“Ừm, cảm ơn chị Lâm.” Hoàng Đại Đễ nhìn cô ấy cảm ơn, lau nước mắt nói, “Vương Đại Hổ bây giờ luôn quấy rầy em,em thực sự không biết phải làm thế nào để thoát khỏi anh ta,em phải làm sao ...!“Lâm Cúc không biết phải làm sao, cô ấy chỉ có thể an ủi: “Cũng may là bây giờ em đã nói với chị, nếu thật sự một ngày nào đó sự việc bùng phát, thì sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Miêu Kiều Kiều cũng đã từng gặp chuyện giữa hai người trước đây, sau những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-toi-dua-vao-khong-gian-vo-dich/582789/chuong-37.html