Lẽ nào trong đầu tên này chứa đầy nước ao à, sao lại không nghe hiểu tiếng người thế!Cô đau khổ? Đau cái cục cớt nhà mi!Tưởng bà đây vẫn là kẻ ngốc trước kia à?!Tên đàn ông chó má, bà không nói lòng vòng nữa, đi thẳng vào chuyện chính. 
“Được rồi, chúng ta không nói nhiều, bạn học thì bạn học, nhưng tiền của tôi anh vẫn phải trả lại!”Vừa nhắc đến tiền, Cổ Từ liền nóng nảy: “Tôi lấy tiền của cô khi nào?”Miêu Kiều Kiều cười lạnh: “Từ trung học cho đến bây giờ, anh đi theo tôi hưởng không ít đồ tốt, chẳng lẽ không có ý định trả lại? Anh không thừa nhận không sao, tôi còn ghi chép lại đây, tôi lấy sổ sách ra cho anh xem nhé?”May mắn nguyên chủ có thói quen viết bút ký, cô thật sự có thể lấy nó ra. 
“Miêu Kiều Kiều, cô đừng quá đáng!” Sắc mặt Cổ Từ thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, nói đến tiền bạc không phải sẽ làm rạn nứt tình cảm à!”“Tình cảm?” Miêu Kiều Kiều giống như nghe được chuyện cười, nhìn thoáng qua người bốn phía, quay đầu cười lạnh: “Nhưng tôi không có tình cảm với anh, nếu anh không trả tiền, vậy tôi nhờ mọi người ra mặt, để mọi người xem xem Cổ Từ có giáo dục lại đi quỵt tiền như thế nào!”“Cô! Cô đúng là không nói lý lẽ!” Trong mắt Cổ Từ đầy hoảng hốt, nói chuyện đều có cảm giác hổn hển: “Được rồi, tôi trả lại đấy, chưa thấy ai như cô!”Những người khác nghe được cuộc đối thoại đều không hiểu vì sao hai người này có thể làm loạn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-toi-dua-vao-khong-gian-vo-dich/582761/chuong-9.html