Phương diện ăn uống có thể nhờ cậy Bạch Nghiên, điều cô ta lo là việc phải xuống ruộng lao động, nếu không tìm được người hỗ trợ thì sẽ mệt mỏi lắm.
Nhưng Mã Phương không ngờ cô ta căn bản không có cơ hội thân thiết với Cổ Từ.Mỗi lần cô ta chuẩn bị tiếp cận lại đụng phải Miêu Kiều Kiều không biết từ đâu nhảy ra nhìn chằm chằm, khiến cho cô ta giật mình không ít lần.
Mã Phương vốn đã xem thường Miêu Kiều Kiều, thân hình như heo không biết xấu hổ còn thích ló mặt ra ngoài.Trải qua mấy lần kế hoạch bị phá hoại, trong lòng Mã Phương càng sinh ra thêm nhiều bất mãn.
Cho nên cô ta thường xuyên nói xấu Miêu Kiều Kiều trước mặt người khác, khiến cho tất cả mọi người đối với Miêu Kiều Kiều đều có chút thành kiến.Đạt được hiệu quả như mong muốn, Mã Phương cảm thấy rất đắc ý.Gần đây cô ta đang tiếp tục tìm cách kết thân với Cổ Từ, không nghĩ tới cơ hội lại đến nhanh như vậy.Mã Phương trợn mắt, hai tay chống nạnh hung hăng tiến lên, phẫn nộ quát: “Miêu Kiều Kiều! Nói cô đó! Còn không mau thả tay ra!!!”“Cô làm vậy mà coi được sao, một lời không hợp liền ra tay đánh người, coi chừng tôi đi báo cáo với trưởng thôn!”“Ồn ào quá!” Miêu Kiều Kiều âm u trừng cô ta.Những gì người này làm với nguyên chủ, cô sẽ tính sổ sau, bây giờ giải quyết tên tra nam này trước đã.Lăn lộn ở tận thế chém giết tang thi tận một tháng, loại người nào cô cũng có thể xử lý được.Mã Phương bị ánh mắt hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-toi-dua-vao-khong-gian-vo-dich/582759/chuong-7.html