Nhạc Cương ngồi trong phòng sách, dù mặc thường phục, dáng người vẫn thẳng tắp như một quân nhân. Ông không cười, vẻ mặt trang nghiêm, trông có vẻ không được vui.
Nhạc Thanh Văn bước đến cửa, dừng lại một chút, rồi do dự bước vào: “Bố, bố tìm con có chuyện gì?”
“Cô bé đó gần đây thế nào rồi?” Nhạc Cương luôn nhớ đến món quà đáng yêu mà mình nhận được, nhắc đến đứa trẻ ngoan ngoãn dễ thương đó, trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông thoáng hiện nụ cười: “Dạo này con có thường xuyên nhớ đến con bé không, còn viết thư cho con bé nữa chứ.”
Nhạc Thanh Văn quay mặt sang một bên: “Làm gì có.”
Nghe là biết đang giận dỗi, con trai mình thì ông hiểu rõ nhất. Nụ cười của Nhạc Cương càng tươi hơn: “Sao thế? Cô bé không thèm để ý đến con à?”
Lúc con trai mới về, nói là sẽ viết thư cho con bé đó, khi gọi điện cho ông còn rất hào hứng nhắc đến chuyện này. Sau đó dần dần không nói nữa, hẳn là vì không nhận được hồi âm nên mới như vậy.
Nhạc Thanh Văn bị nói trúng tim đen, càng thêm khó chịu, tiếp tục quay mặt đi không nói lời nào.
Nhạc Cương chợt nhớ đến vài chuyện mà lính cảnh vệ Tiểu Triệu từng nhắc đến với ông.
Lúc đó ông quá bận, cũng không để tâm, chỉ nghĩ là Tiểu Triệu nhất thời nhớ nhầm… Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Tiểu Triệu không nhớ nhầm, mà chuyện thực sự đã có chút “biến cố”.
Tuy nhiên, những biến cố này ít nhiều cũng liên quan đến người vợ hiện tại của ông. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/5019898/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.