Thấy cô cứ ngây người nhìn chính mình, ánh mắt Bạc Tấn Nhiên càng thêm kỳ quái.
Đúng là đầu óc có vấn đề thật.
Kỳ Mộ Từ tìm một đứa con gái có vấn đề thế này tới đây, xem ra đầu óc Kỳ Mộ Từ cũng có chút vấn đề.
Anh đã nói mắt nhìn người của Lục Điềm tệ c.h.ế.t đi được mà!
Cửa thang máy mở ra, anh vội vã bước ra ngoài, như thể sợ ở thêm một giây nữa cũng sẽ bị lây cái ngốc của cô.
Thời Tinh bừng tỉnh, lại vội vàng đuổi theo.
Ra khỏi bệnh viện, thấy Bạc Tấn Nhiên sắp lên xe, Thời Tinh vội vã nắm lấy cánh tay anh.
“Buông ra!”
Bạc Tấn Nhiên nhíu mày muốn gỡ tay, Thời Tinh chớp mắt một cái, nước mắt liền rơi xuống, “Anh không thể bỏ em lại, anh bỏ em lại em sẽ c.h.ế.t đói ở đây mất.”
Phát hiện ra mình bây giờ mới mười tám tuổi, cô càng hoảng hốt hơn.
Cứ cô độc thế này mà ra ngoài thì đến việc làm cũng khó tìm.
Hơn nữa cô còn không có chứng minh thư.
Cô còn phải đi tìm A Diễn nữa.
Trông cô thật sự rất đáng thương, ánh mắt Bạc Tấn Nhiên khẽ lóe lên.
Thật kỳ lạ, cô gái này vừa rơi nước mắt, anh lại có chút mềm lòng.
Đây là sức mạnh của huyết thống sao? Hay là cứ đưa cô đi cùng, dù sao đầu óc cũng không được tốt, lưu lạc bên ngoài thật sự sẽ bị bắt nạt.
Nếu gặp phải bọn lưu manh gì đó…
Anh đang nghĩ ngợi thì Thời Tinh lại vừa khóc vừa nói thêm một câu, “Ba, con là Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/5019887/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.