Vương Thủ Bình bị rụng hai cái răng, cảm thấy mất mặt không muốn gặp ai. Bà ta phải ở trong nhà suốt hai ngày, mới chịu ra ngoài.
Chỉ là khi ra ngoài, bà ta không còn dám cười một cách vui vẻ tùy ý như trước nữa. Cho dù có cười hé miệng, bà ta cũng phải dùng môi trên che một nửa hàm răng, hoặc giơ tay che miệng, tránh để người khác nhìn thấy răng của mình.
Chính xác hơn, là không để người khác nhìn thấy chỗ bị rụng hai cái răng.
Hàm răng cửa trên của bà ta vốn không đặc biệt trắng, nhưng ít ra là đều đặn.
Bây giờ phía trước mất hai chiếc, nói chuyện không chỉ bị rít gió (nói không rõ) mà còn để lộ khoảng trống đen đen rất khó coi.
Điều này khiến Vương Thủ Bình yêu cái đẹp vô cùng đau khổ.
Trớ trêu thay, bà ta còn có một cô con gái không hiểu chuyện.
Trịnh Lục Dương hai ngày nay không có việc gì lại chạy quanh mẹ mình: "Mẹ, sao mẹ thế này? Sao mất hai cái răng cửa? Mẹ cũng đang thay răng giống con à?"
Nói rồi cô bé nhe răng cho mẹ xem.
Trịnh Lục Dương sáu tuổi hơn, sinh nhật cùng ngày với Trịnh Khê Khê. Chỉ là cô bé phát triển tốt hơn Trịnh Khê Khê gầy gò nhỏ bé, được coi là phát triển đúng với lứa tuổi của mình.
Gần đây cô bé vừa bắt đầu thay răng, mất một cái răng cửa, cũng bị hô.
Trịnh Lục Dương ghé cái miệng hở răng của mình sát vào Vương Thủ Bình.
Này.
Không nói thì không nhận ra.
Trông thật giống!
Trịnh Tam Hồ và Trịnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4802353/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.