Trịnh Khê Khê nhìn thấy Nhạc Thanh Văn, đang dựa vào xe đạp, cúi đầu mân mê thứ gì đó trên thanh ngang.
Trịnh Khê Khê chạy lon ton tới: "Văn!"
Chữ đầu tiên cô bé biết nói là chữ này, cô bé đã quen gọi Nhạc Thanh Văn như vậy.
Nhạc Thanh Văn cười khẽ đáp một tiếng: "Đến rồi à?"
Cậu cũng đã quen với việc bị gọi như thế.
Trịnh Khê Khê: "Ừm!"
Cô bé chạy đến bên xe mới phát hiện, thứ Nhạc Thanh Văn đang mân mê là một chiếc ghế nhỏ trên thanh ngang.
Trịnh Khê Khê vô cùng ngạc nhiên: "Lấy đâu ra vậy?"
"Anh trai anh và chị Uyển Phân cùng làm cho em đấy," Nhạc Thanh Văn nói.
Trước đây, để nhờ cha mua đồ giữ ấm cho cô bé, cậu đã cho anh trai và cha biết chuyện cậu đang giúp đỡ một cô bé.
Hai ngày nay vì cô bé, cậu lại mượn một số sách từ nhà họ Vu, ngay cả người nhà họ Vu cũng biết chuyện cậu đang giúp đỡ một đứa trẻ.
Chỉ là mọi người không hỏi kỹ đứa trẻ này là ai, chỉ biết là một cô bé hơn sáu tuổi.
Dù sao thì Nhạc Thanh Văn cũng chỉ nhắc đến với họ trong thời gian rất ngắn.
Họ chỉ nghĩ Nhạc Thanh Văn là nhất thời hứng thú, thấy đứa trẻ đáng thương nên tiện tay giúp đỡ vài lần.
Không hề nghĩ rằng hai người đã quen biết nhau rất lâu rồi.
Anh trai nghe nói cậu sắp chở cô bé bằng xe đạp, liền tìm cơ hội làm một cái ghế gỗ nhỏ như thế này, gắn vào thanh ngang.
Vu Uyển Phân thấy cái ghế gỗ nhỏ trông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4802350/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.