Ngày hôm sau, khi Trịnh Khê Khê lấy chiếc bánh nhỏ ra, Nhạc Thanh Văn rõ ràng ngẩn người một lúc.
Thấy cô bé rất nghiêm túc đưa bánh qua, cậu vội cẩn thận nhận lấy, lại không nhịn được hỏi: “Cho anh hả?”
Trịnh Khê Khê cười gật đầu: “Ừ!”
Giờ cô bé đã nói được vài câu đơn giản, phát âm càng ngày càng rõ ràng chuẩn xác.
Trước mặt người khác, cô bé vẫn giả vờ không biết nói. Nhưng trước mặt Nhạc Thanh Văn, cô bé không cần che giấu, muốn nói gì thì nói thẳng.
Vừa có thể luyện tập nhiều hơn, vừa có lúc nói sai, Nhạc Thanh Văn còn giúp sửa phát âm.
Một công đôi việc.
Nghe câu trả lời của cô bé, Nhạc Thanh Văn cẩn thận cầm bánh, nhẹ nhàng bẻ một miếng nhỏ, bỏ vào miệng.
Bánh làm từ bột mì lên men, lõi mềm. Bên trong có dầu hành, thơm lừng. Qua một đêm, vỏ bánh hơi cứng, dai dai, càng nhai càng thơm.
Nhạc Thanh Văn nhai miếng bánh trong miệng thật lâu, nuốt xuống, cười nói: “Ngon thật.” Rồi thuận tay gói kỹ phần còn lại, cất vào túi.
Trịnh Khê Khê chỉ vào túi anh: “Sao, không, ăn hết?”
“Không ăn hết” ba chữ này là Nhạc Thanh Văn từng dạy cô bé từng chữ một. Nhưng “sao” hai chữ này, cậu chưa dạy.
Nhạc Thanh Văn nghe cô bé nói, vô cùng vui mừng: “Em tự học nói rồi? Nghe người khác nói, không cần anh dạy, em cũng bắt chước học được?”
“Ừ.” Trịnh Khê Khê gật đầu.
Cô bé nhất thời chưa bỏ được thói quen gật đầu, vừa nói vừa vô thức làm động tác này.
Nhạc Thanh Văn rất vui:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4802346/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.