Ngày hôm nay tiến triển vẫn không lớn.
Trịnh Khê Khê lại không hề sốt ruột.
Trước đây ở tộc, các trưởng bối trong tộc đều khen ngợi thiên phú của cô bé. Sau khi đến thế giới này, Nhạc Thanh Văn, đại bá đại bá mẫu, các anh trai, và giờ là bà nội, cũng đều khen cô bé thông minh.
Cô bé nghĩ, nhất định là phương pháp chưa đúng.
Câu chuyện về cô gái không nói được rồi học được cách nói mà Nhạc Thanh Văn kể cho cô bé có tính tham khảo, nhưng cô bé cũng cần có một cách riêng, một con đường riêng biệt.
Chờ khi cô bé tìm được điểm đột phá đó, có lẽ mọi chuyện sẽ thông suốt ngay.
Chỉ là điểm đột phá này nằm ở đâu, cô bé vẫn chưa ngộ ra được.
Trịnh Khê Khê trầm tư.
Buổi học hôm nay đã kết thúc, Nhạc Thanh Văn chuẩn bị đưa cô bé về. Thấy cô bé đang đăm chiêu, cậu không nhịn được cười: "Sao? Vẫn đang suy nghĩ cách sao? Không cần vội, rồi sẽ tốt lên thôi. Nhìn này."
Cậu lấy chiếc túi vải vẫn treo trên tay lái xe xuống, mở ra cho Trịnh Khê Khê xem: "Nhìn những cây nấm này, tươi chưa. Thế nào? Đủ cho em dùng hôm nay chứ?"
Sự chú ý của Trịnh Khê Khê bị chuyển hướng, tư tưởng lập tức đặt lên những cây nấm.
Loại nấm hái lần này khác với loại cô bé hái trong rừng nhỏ trước đây. Mũ nấm loại này có màu sẫm hơn, ngửi có mùi thơm đậm hơn.
Nhưng...
Trịnh Khê Khê trơ mắt nhìn Nhạc Thanh Văn đổ nấm từ túi vải vào chiếc giỏ nhỏ một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phuc-bao-duoc-ca-nha-cung-chieu/4802336/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.