Tô Từ cười giễu cợt, cúi đầu xuống chốc lát lại ngước lên, nhìn chăm chăm vào bà cụ Diệp “Bà đưa cái trò của xã hội cũ vào Trung Quốc mới, giả sử cháu rêu rao chút, bà cảm thấy sẽ thế nào?”Bà cụ Diệp cười lạnh lùng: “Mày mới đi học mấy ngày? Mày có thể rêu rao cái gì?”Tô Từ giơ tay vỗ nhẹ lên mặt bàn, lời nặng giọng điệu thì nhẹ nhàng: “Bà như vậy là bóc lột! Cháu rêu rao chút tố cáo đến ủy hội cách mạng đại đội, bà bóc lột giai cấp vô sản, bà chính là kẻ địch giai cấp! Ủy hội cách mạng đại đội không lo, cháu tố cáo đến ủy hội cách mạng công xã, cháu xem có ai lo hay không!”Nghe câu này, sắc mặt của mọi người có mặt ở đây đều thay đổi, ngoài em thứ năm Diệp Tô Phương và em trai út Diệp An Gia. 
Hai người tuổi nhỏ, căn bản nghe không hiểu bà cụ Diệp và Tô Từ đang cãi nhau cái gì. 
Mà Diệp Lão Đại và vợ ông ấy nghe câu này, sắc mặt thoáng tái đi. 
Bà cụ Diệp cũng kinh ngạc, nhưng giọng điệu vẫn kiên quyết: “Mẹ nó đánh rắm! Một đứa bần nông trung nông như mày, tao bóc lột ai? Mày muốn gán tội cho tao à, không có cửa đâu!”Tô Từ mỉm cười: “Cần cháu gán tội cho bà sao? Cả ngày bả chẳng làm chuyện gì, chuyện nhỏ nhặt trong nhà thì tìm mẹ cháu qua làm, sai khiến mẹ cháu như nô lệ. 
Bà, còn có cả nhà bác cả đều đang bóc lột mẹ cháu! Chỉ cần cháu tố lên, chỉ cần ủy hội cách mạng cho người đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-phu-ba/4603881/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.