Nhóm dịch: Thất Liên Hoa 
Chờ đến cục công an ghi chép khẩu cung xong, mặt trời đã xuống núi. Trăng sao thưa thớt, thôn núi tối om. 
Tạ Đình Ngọc hỏi mượn Trương Viện Triều hai cái đèn pin, một cái đưa cho Thẩm Vệ Dân, một cái đưa cho Diệp Thanh Thủy. Diệp Thanh Thủy cầm đèn pin nhảy lên xe vô cùng lưu loát, xe đạp còn chưa đạp được bao xa thì Thẩm Vệ Dân đã bật cười. 
Anh ta nói: “Cô đạp xe đạp của anh Ngọc rất nhuần nhuyễn nhỉ?” 
“Xuống dưới.” 
Diệp Thanh Thủy mới không muốn đạp xe chung với Tạ Đình Ngọc, cô xua tay: “Không phải mấy người sợ tôi chiếm tiện nghi của anh Ngọc sao, như vậy vừa hay.” 
Cô cười cười: “Tôi đi trước, làm phiền mấy người đưa anh Ngọc về nha.” 
Lúc trước khi Tạ Đình Ngọc ôm cô an ủi, cảm xúc trong ánh mắt của hai người như hận không thể kéo Tạ Đình Ngọc đến, ánh mắt nhìn cô như thể nhìn tên côn đồ đang sàm sỡ cô vợ nhỏ. Nhưng nếu nói nghiêm túc thì loại ôm này của Tạ Đình Anh Ngọc còn chưa được tính là ôm. Chẳng qua anh chỉ vòng cánh tay lên, vòng qua phía sau lưng vỗ vỗ vai thôi. Diệp Thanh Thủy cũng có hơi vô tội thật. 
Trương Viện Triều nghe xong thấy cũng có lý, anh Ngọc trong như băng sạch như ngọc của anh ta tuyệt đối không thể tiếp tục bị cô thôn nữ này nhúng chàm nữa. Anh ta vỗ ghế sau xe nói: “Đến đây đi anh, em đèo anh.” 
Tạ Đình Ngọc lại ba bước hai bước đuổi theo, một tay giữ chặt sau xe của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-kieu-tuc/4244038/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.