Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt sáng ngời nói: “Nếu không ngày mai lại kiểm tra tiếp đi, làm phiền giấc ngủ của anh thì phiền lắm.”
Tạ Đình Ngọc thật sự rất ghi thù, anh không quên cô nhóc này đã mắng anh thế nào.
Anh thờ ơ nói: “Không có gì phiền cả. Em đọc đi, anh có thể vừa nghe vừa ngủ.”
Diệp Thanh Thủy căng da đầu bắt đầu ngâm nga đọc: “Mùa xuân năm Khánh Lịch thứ tứ, Đằng Tử Kinh bị biếm làm thái thú ở quận Ba Lăng...”
Tạ Đình Ngọc thoải mái nằm trên mặt đất, chăn này mới làm năm nay, tản ra mùi mới mẻ. Sàn nhà mát lạnh, thấm vào cơ thể như có một cơn gió thổi qua, tiếng cô gái nhỏ đọc sách dịu dàng mềm mại giống như một đôi tay mềm mại có ma lực thôi miên.
Tạ Đình Ngọc nửa ngủ nửa tỉnh, nói: “Đọc sai rồi, đọc lại lần nữa.”
Đôi mắt ngập nước của Diệp Thanh Thủy trợn tròn, tức giận nói: “Không có!”
Cô cúi đầu, thành thật đọc lại lần nữa.
Tạ Đình Ngọc lại nói: “Thiếu một câu, đọc lại.”
“Đọc thêm mấy lần chỉ vì tốt cho em thôi.”
...
“Vẫn sai, đọc lại hai lần!”
“Lại sai nữa rồi, ba lần...”
Tạ Đình Ngọc thở dài một hơi: “Này, đọc lại năm lần đi.”
Diệp Thanh Thủy đọc lặp đi lặp lại mười lần, đọc đến mức trong lòng nhớ kỹ thì Tạ Đình Ngọc mới không hé răng, cô xoa xoa đôi mắt mỏi mệt, người đàn ông nằm trên mặt đất đã ngủ say, lại còn ngủ ngon lành! Ánh trăng mờ mờ chiếu lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-kieu-tuc/4244030/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.