Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Khắc cầm tiền Diệp Thanh Thủy đưa qua mà rưng rưng nước mắt, cậu rất muốn làm một người kiêu ngạo giống ông nội, không tùy tiện lấy đồ của người khác. Nhưng nghĩ đến tình trạng nghèo túng trong nhà, cậu lại bật khóc.
Có số tiền này cậu có thể đi mua thuốc cho ông nội.
Chu Khắc nói: “Chị, sau này em sẽ bán bánh bao giúp chị.”
Diệp Thanh Thủy dở khóc dở cười, không nói cái khác, nếu viên ngọc trong lòng cô là thật thì hai ba đồng này chẳng là gì cả. Đồ cổ ở đây thập niên hùng mạng này thuộc phạm trù đồ cũ của phong kiến, thuộc về phạm trù “bốn thứ cũ nát”. Chỉ cần là đồ sứ quý giá, tranh chữ, kiến trúc đều bị đập phá thiêu hủy, nhưng nếu có thể giữ lại thì giá trị sau này sẽ tăng lên gấp mấy ngàn lần.
Tuy viên ngọc này không phải đồ cổ, nhưng màu sắc rất tốt, Diệp Thanh Thủy cầm cũng cảm thấy phỏng tay. Cô trả viên ngọc cho Chu Khắc, Chu Khắc không lấy, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng Tạ Đình Ngọc nhận lấy thay cô.
“Em vào chăm sóc ông em đi, bọn chị đi trước.”
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nhà ngang.
Diệp Thanh Thủy đi đến chỗ kín đáo, móc viên ngọc lưu ly ra nhìn cẩn thận, viên ngọc trong như pha lê soi dưới ánh nắng ban mai tựa như sóng biển cuồn cuộn, hơi hơi gợn sóng, khiến cho người đang nhìn vào cảm thấy thoải mái.
Tạ Đình Ngọc nói: “Không cần nhìn nữa, là thật.”
“Đưa rổ cho anh.”
Anh vươn bàn tay to của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-kieu-tuc/4244028/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.