Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Thanh Thủy đi theo phía sau Tạ Đình Ngọc, nhìn bóng dáng cao ráo của anh, cô không nhịn được hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”
Tạ Đình Ngọc đẩy cô vào một con hẻm nhỏ, nhìn cô từ trên cao xuống: “Hơn nửa đêm anh không thấy em đâu, anh tưởng em lại ngã xuống sông nên đi ra tìm em.”
Ánh mắt anh nhìn về phía rổ của Diệp Thanh Thủy, nếu anh hiểu đúng, có lẽ tung tích mấy ngày qua của cô đã rõ ràng rồi.
“Đầu cơ trục lợi... Em có biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào không, thế mà em cũng dám dính vào?”
Tạ Đình Ngọc nhìn mấy sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán cô, phần lưng mảnh khảnh của thiếu nữ ướt nhẹp đầy mồ hôi, quần áo thì bẩn thỉu, trên mặt có mỗi mí mắt bị lộ ra cũng có quầng thâm mờ mờ, cả người cô lộ ra vẻ mệt mỏi sau khi mới lao động xong.
Diệp Thanh Thủy nghe giọng anh như vậy đã cảm thấy không ổn.
Tạ Đình Ngọc thấy Diệp Thanh Thủy nhíu mày, bộ dạng hoàn toàn không biết nguy hiểm là gì, anh cảm thấy huyệt Thái Dương đau nhức.
Dù sao Tạ Đình Ngọc cũng là thanh niên được tiếp nền giáo dục tốt đẹp từ nhỏ đến lớn, có tam quan chính trực tư tưởng ngay thẳng.
Huống chi bây giờ anh còn đang ở nhà họ Diệp, vì duy trì ba bữa cơm mỗi ngày mà cô nhóc này bắt buộc phải ra ngoài kiếm tiền, dường như trong đấy cũng có một phần là do anh? Anh nghĩ như vậy, khiến cho một Tạ Đình Ngọc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-kieu-tuc/4244026/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.