Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Vệ Dân nói xong, mẹ Diệp lập tức gắp trứng hấp trong bát của mình lên đưa cho anh ta: “Cậu nhóc, sức ăn của cậu khỏe, ăn thêm đi, chỗ thím vẫn còn.”
“Chỉ là đồ vật ở nông thôn, không đáng giá mấy đồng tiền, loại cua đất này đều là cho gà vịt ăn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mẹ Diệp: “Trẻ con trong thành phố chưa từng ăn món gì ăn ngon sao? Đói bụng đến mức độ như vậy. Ăn đi đừng khách khí. Mấy thứ này người nhà quê ta đều dùng để cho gà vịt ăn, không đáng giá bao nhiêu tiền.”
Thẩm Vệ Dân: “…”
Anh Ngọc: “Không nên hỏi tôi vấn đề thế này.”
Tôi làm sao có thể coi trọng loại cô gái nông thôn ngu dốt này.
Ngốc đến muốn mạng.
Vì vậy ngay sau đó lập tức kiểm tra bài tập của nha đầu ngốc đó.
Bài thi viết đầy chữ, đạt điểm tuyệt đối, hoàn toàn đúng! Anh Ngọc: “Những thứ này đều là em viết?”
Nha đầu ngốc: “Đúng vậy, em bỏ ra một buổi chiều mới viết xong, thế nào vẫn tốt chứ?”
Khuôn mặt anh Ngọc im lặng, thật lâu sau mới nói: “Đúng là có hơi vụng về ngốc nghếch một chút, hiếm thấy còn hiểu được phải chịu khó chăm chỉ.”
Tối đến.
Tạ Đình Ngọc dựa vào bàn đọc sách, thơ thẩn mê mẩn đài của mình. Nó đã bị hỏng lâu ngày, âm thanh không còn to như trước nữa, thường hay bị lẫn tạp âm, từ loa lâu lâu có tiếng dòng điện rít rít phát ra khiến người ta khó chịu. Có điều tâm trạng của Tạ Đình Ngọc lúc này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-kieu-tuc/4244023/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.