Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lông mày rậm của anh nhếch lên, từ từ nói: “Vậy tôi cứu cô cũng giúp đỡ cô, cô cũng không nên gây chuyện phiền phức cho tôi có được không?”
“Tôi với cô không hề có có thứ tình cảm đó. Trong lòng tôi, cô là một cô bé chưa trưởng thành, tuổi cũng trạc tuổi em gái tôi, chúng ta có thể đối với nhau như bạn bè không?”
Anh nhìn cô không nói một lời, không muốn làm cô xấu hổ, mà anh lấy ra từ ngăn kéo một chiếc kèn ác-mô-ni-ca đưa cho cô, giọng điệu thoải mái thay đổi chủ đề:
“Lần sau đừng hờn dỗi mà nhảy xuống sông nữa. Sống còn hơn chết nhiều, nên biết chân quý mạng sống.”
Vỏ của cây kèn ác-mô-ni-ca Liên Xô được làm bằng thép, lưỡi gà (đầu thổi của kèn) vàng óng, phản chiếu rực rỡ ánh bạc, làm cho lòng bàn tay lớn của anh hồng hào hơn.
Diệp Thanh Thủy nhận lấy kèn ác-mô-ni-ca, nó nặng trĩu. Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở kiếp trước, cô ngỡ ngàng bất giác hỏi:
“Tại sao lại đưa nó cho tôi?”
Hỏi xong cô cảm thấy hối hận, Tạ Đình Ngọc cả đời này sẽ không nói đáp án.
Năm đó tất cả các âm mưu và toan tính, đều do chiếc kèn ác-mô-ni-ca này.
Tạ Đình Ngọc có một cây kèn ác-mô-ni-ca mà anh rất yêu quý, anh sẽ dùng nó để thổi nên khúc ca tuyệt vời, những thanh niên làm xong việc, không có trò tiêu khiển, nhiều khi họ nghe nhạc của Tạ Đình Ngọc để giải tỏa nỗi buồn chán. Chỉ là kèn ác-mô-ni-ca bị cô thổi một lần, khi ấy Tạ Đình Ngọc kinh tởm thuận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-kieu-tuc/4243993/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.