Sáng ngày hôm sau, Mạnh Kim Ngọc nhanh chóng đi tìm Khương Thành và Khương Quả.
“Các con có nhìn thấy quyển sổ nhỏ của mẹ đâu không?” Cô ta hỏi.
“Là quyển sổ mà Dữu Dữu cầm sao?” Khương Thành tò mò hỏi: “Con bé vẫn chưa trả lại cho mẹ sao?”
Ánh mắt của Mạnh Kim Ngọc trở nên lạnh lùng: “Con đã đọc rồi sao?”
“Không có, con kêu con bé trả lại cho mẹ.” Khương Thành đáp.
Cô ta lại nhìn về phía Khương Quả cũng có được câu trả lời giống như vậy.
Đôi mày của Mạnh Kim Ngọc hơi giãn ra. Cô ta cũng không muốn đối phó thêm với hai đứa con này, dù sao ở tương hai hai người bọn họ cũng có triển vọng. Hơn nữa, nếu như cả bốn đứa con của phòng ba đều liên tiếp xảy ra chuyện vậy cô ta cũng không dễ ăn nói.
“Mẹ, trong quyển sổ viết gì vậy? Rất quan trọng sao?” Khương Quả hỏi.
Mạnh Kim Ngọc kéo khóe miệng lên đầy cứng ngắc: “Không sao, đi chơi đi.”
Cô ta phải nghĩ cách lấy lại quyển sổ đó mới được. Bằng không rất khó giải thích.
…
Diệp Mỹ Hà xin nghỉ một ngày ở đơn vị để chăm sóc Khương Thiện.
Đứa trẻ này sốt cao không ngớt, nửa tỉnh nửa mê, gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, đôi mày nhíu chặt, đến môi cũng đỏ, cũng không biết đang lẩm bẩm gì nữa.
Diệp Mỹ Hà nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, sáp lại gần muốn nghe rõ lời đứa trẻ nói, chợt bà ấy nhướn mày.
“Mẹ ơi… mẹ ơi…” Khương Thiện đang nằm mơ gọi mẹ.
Cậu bé không biết mẹ ruột và mẹ kế mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tieu-banh-bao-pk-me-ke/669851/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.