An Nhiên gần đây đang suy nghĩ xem mình có nên triển khai chút nghề phụ hay không. Bởi vì chi tiêu của cô rõ ràng có sơ hở, đang hơi thu hút ánh nhìn.
Nhớ lại một chút, bản thân ở kiếp trước học nhân văn, cũng biết viết một vài thứ, thế thì gửi bản thảo thử xem sao. Cô liền lấy tờ báo mà lúc trước cô mua được ở trạm thu mua phế phẩm ra và xem nội dung.
An Nhiên cảm thấy hiện tại đều là một số chuyện cảm động lòng người hoặc là những bài báo về anh hùng, cũng có một số câu chuyện theo kiểu cũ. Suy nghĩ một hồi, cô có thể viết tiểu thuyết về khía cạnh này, chỉ cần không quá khác người là được. Mọi người đều thích anh hùng, vậy viết câu chuyện về một anh hùng nhỏ thông minh, chiến đấu với ma quỷ và gay cấn một chút, hẳn là sẽ nhận được yêu thích.
Cô bắt đầu viết, An Nhiên bừng bừng khí thế bắt đầu tạo ra nghề tay trái.
Sau khi Tiêu Thanh An ở bên kia quay về từ Cát Thành, anh cầm theo một chiếc túi xuống xe, mang thư đưa cho Tiêu Kiến Thiết hỏi anh ấy một câu: “Anh và thanh niên trí thức Vương là người yêu sao?” Tiêu Kiến Thiết nhận lấy bức thư và gật đầu. Anh ấy nhìn chiếc túi mà Tiêu Thành An cầm trong tay một chút, Tiêu Thành An nhếch khóe miệng mỉm cười, nói: “Người yêu em là An Nhiên, cô ấy bảo em cầm đi, không thể cho anh được.”
Tiêu Kiến Thiết: “...”
Thấy Tiêu Thành An vui vẻ trở về ký túc xá, anh ấy xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435233/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.