Trường học vẫn chưa xây xong thì đã đến mùa thu hoạch vụ thu, đây là một sự kiện trọng đại, mọi người ai cũng dậy sớm lên ruộng gặt lúa, sợ ông trời không nể tình mà mưa xuống thì nửa năm công sức cũng đi tong.
Trong thôn, dù là cụ già đã có tuổi hay là đám con nít bình thường chơi bời lêu lổng đều đi thu hoạch, lao động. Không có thứ gì quan trọng hơn lương thực.
Tiêu Thành An nghe nói ở phòng thư có bưu kiện của mình, trong lòng hơi băn khoăn ai là người gửi hàng cho anh, trong nhà có khá ít thư của mẹ chứ đừng nói gì đến gói hàng, lẽ nào là An Nhiên? Đến phòng thư, Tiêu Thành An ký tên nhận gói hàng, anh nhìn gói hàng trước mặt, thật sự là rất lớn, nhìn thấy bưu kiện viết tên An Nhiên thì trái tim Tiêu Thành An không khỏi đập nhanh hơn, đôi mắt lóe sáng, trên mặt đều là ý cười.
Anh cầm gói hàng lên, nhanh chân trở về ký túc xá. Trùng hợp là các bạn cùng phòng đều đang ở đó, nhìn thấy Tiêu Thành An cầm gói hàng lớn như vậy trở về thì đều nói: “Người trong nhà gửi đồ, có đồ tốt thì nhớ chia sẻ cho anh em nhé.”
Lần trước ngồi xe lửa chung với nhau, Vương Lực còn chọc ghẹo: “Chắc là người yêu đó.”
Những người khác cũng hỏi theo: “An Tử, có phải là người yêu thật không.”
Tiêu Thành An chỉ cười xán lạn không nói gì, mọi người đều xem như anh đang ngầm thừa nhận.
Vương Huân cũng nói thêm: “Nói đến người yêu thì phải nói đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435224/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.