An Nhiên vội vàng tiến lên phía trước kiểm tra để chứng minh suy đoán của mình có đúng hay không. Cô nhìn thấy một vài quả nhỏ, đỏ au, đang ẩn trong đám cỏ dại, nếu không nhìn kỹ thì thực sự sẽ không thấy được.
An Nhiên bò trên mặt đất, sau khi mất bao nhiêu sức lực vất vả cuối cùng cũng đào được củ nhân sâm. Nhưng bởi vì làm không quá chuyên nghiệp nên đứt mất vài sợi râu. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng, An Nhiên kích động nhìn củ nhân sâm, cô cảm thấy mình chính là đứa con gái của ông trời.
Củ nhân sâm này đã thành hình, chắc được khoảng năm sáu trăm năm rồi. An Nhiên chỉ biết nó là thảo dược thường dùng, nhân sâm cũng chỉ được thấy giới thiệu trong sách vở, nhận định rõ ràng ra sao cô cũng không hiểu rõ lắm.
Đại khái cô nghĩ về những nội dung mình đã từng đọc về nhân sâm, sau đó từ trong không gian tìm ra một miếng vải lông, rồi tìm thêm một miếng rêu để bọc nhân sâm lại, cho vào trong hộp và đặt vào trong không gian. Cô không có ý định bán nó, nhân sâm chất lượng như vậy rất khó để tìm được và trong những lúc nguy cấp có thể cứu được mạng người.
Chuyến đi lên núi lần này xem như đạt được thu hoạch lớn trở về. Nhưng lúc sắp xuống núi, cô lại nghe được tiếng người nói chuyện. An Nhiên tự hỏi bản thân cô là thể chất gì mà sao trên đường luôn gặp người khác thì thầm to nhỏ.
Không còn cách nào, muốn xuống núi thì chỉ có thể chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435213/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.