Trời còn chưa sáng, Tiêu Thành An đã thu dọn hành lý và quay trở về quân đội cùng Tiêu Kiến Thiết. Lần này quay về, Tiêu Thành An cảm thấy không nỡ rời đi so với những lần trước đây.
Anh cùng với những người chiến hữu tụ họp đứng đợi ở sân ga rồi lên tàu. Tàu hỏa từ từ chạy xa dần, Tiêu Thành An bắt đầu cảm thấy nhung nhớ, mà Tiêu Kiến Thiết cũng có chút suy nghĩ vẩn vơ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cho tới khi ăn bữa trưa, Tiêu Thành An lấy nước tương trộn cơm mà An Nhiên làm cho anh ra, vừa mở nắp chai, một mùi cay nồng rất thơm ngay lập tức xộc thẳng ra ngoài.
Một số đồng đội, bao gồm cả Tiêu Kiến Thiết cũng đều nhìn vào chiếc chai trong tay của Tiêu Thành An, chiếc chai trong suốt, nhìn thấy được lớp dầu màu đỏ, thấp thoáng còn thấy được cả thịt viên cùng hạt lạc và mè bên trong, làm cho người ta nhìn thấy mà chảy cả nước miếng.
Một vài người đồng đội nhìn sang Tiêu Thành An, bày ra ánh mắt y hệt của loài sói. Một người trong số họ gọi là Vương Huân đã hỏi Tiêu Thành An: “An Tử, đừng keo kiệt như vậy, để cho chúng tôi một ít với, nước tương này trông ngon quá.”
Những người khác cũng lộ ra biểu cảm y hệt như anh ấy. Tiêu Thành An nhìn về phía mọi người, lại nhìn vào chai nước tương trong tay, có chút không nỡ cho nhưng đều là đồng đội nên cũng chẳng còn cách nào khác. Anh nói: “Vậy nói trước, mỗi người chỉ được lấy một thìa, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435211/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.