An Nhiên và Trịnh Tú Hồng liếc mắt nhìn nhau, không nói gì cả chỉ vươn tay giúp đỡ Từ Chiêu Đệ cùng nhau làm cơm.
Giọng nói Từ Chiêu Đệ mang theo phần cảm kích nói: “Không cần, không cần đâu. Một lát nữa thôi là tôi làm xong ngay, hai người cũng mệt rồi.”
An Nhiên và Trịnh Tú Hồng mỉm cười tỏ vẻ không sao cả, như vậy nhanh hơn, ăn xong còn có thể ngủ một giấc.
Sau khi làm cơm xong, lúc chuẩn bị ăn cơm thì Vương Khê Khê bước ra, đi tới trước bàn ăn ngồi xuống, đợi ăn cơm.
Sau khi Từ Chiêu Đệ nhìn thấy Vương Khê Khê thì liền tức xanh cả mặt.
Vương Khê Khê yếu ớt nói: “Chiêu Đệ à, hôm nay tôi thật sự thấy không khỏe, để cô làm cơm một mình rồi, đều tại tôi không tốt, cô sẽ không trách tôi chứ.”
Từ Chiêu Đệ nghẹn lời, không biết nói như thế nào mới phải. Nhìn thấy dáng vẻ muốn khóc mà không khóc của Vương Khê Khê, cô ấy nói: “Không sao.”
Ăn cơm xong quay về nhà nghỉ ngơi, uống một ly trà sữa mát lạnh, thoải mái nằm ngủ một giấc rồi lại bắt đầu làm việc.
Cả một buổi trưa cứ liên tục cong lưng, An Nhiên thấy eo mình đã không còn thuộc về mình nữa rồi, cắn răng chịu đựng cho đến tiếng chuông tan làm vang lên. Ung dung thong thả quay về, lúc quay về bác gái Trình còn không quên dặn dò hai người nhất định phải đến ăn cơm.
Trịnh Tú Hồng và An Nhiên thương lượng nên đem theo gì đó, chứ đến nhà người ta ăn cơm đi tay không hơi kỳ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435203/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.