Nhìn xung quanh không có người thì cô liền bước ra khỏi không gian. Căn cứ theo địa chỉ mà bác gái đưa cho cô, lúc đến nơi, nhìn thấy bác gái đứng đợi ở trước cửa, An Nhiên vội vàng đi nhanh thêm vài bước đi theo sau lưng bác gái đi vào trong sân. Trong sân có hơi tan hoang, gạch xanh nhà ngói giữ lại những vết tích của năm tháng.
Bác gái nói: “Nhóc con à, cháu kêu thím là thím Phùng. Lần này coi như thím chiếm tiện nghi của cháu rồi.”
An Nhiên đáp lại: “Thím Phùng ạ, thím khách sáo rồi. Bộ vòng trang sức này sau này có giá trị rất lớn, là cháu được hời ạ.” Nói rồi đặt cái sọt xuống.
“Những đồ này là trước đó đã nói xong hết rồi, thím Phùng xem thử nhé. Còn có cháu cho thêm thím một miếng thịt, gói một bữa sủi cảo cho chú ăn đi ạ.”
Thím Phùng nghe An Nhiên nói vậy liền lau nước mắt nói: “Lần này gặp được người tốt rồi. Thím cảm ơn cháu nhé.”
An nhiên vội vàng nói: “Những thứ này cháu không thiếu, nhưng mà bộ trang sức này thì cháu rất thích. Đúng rồi, có thể mạo muội hỏi thím rằng chú bị bệnh gì không?“ Nếu như trong không gian của cô có thuốc giúp đỡ được thì cô sẽ giúp.
“Ung thư, không cứu được đâu.” Vành mắt thím Phùng đỏ hoe.
Từ nhà thím Phùng đi ra, An Nhiên để bộ trang sức vào trong không gian, trong lòng dường như có miếng bông chặn nghẹn lại. Tìm một chỗ để tẩy hết những ngụy trang đó xuống, đổi lại bộ quần áo của chính mình, đem bánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435201/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.