Lúc này, cái đầu mập mạp của Vương Minh Trí nói: “Đồng chí Vương Khê Khê cũng là có ý tốt, đều là có khả năng. Nói chung, những người chết đuối đều sẽ biết nước. Cô ấy cũng không có ý xấu gì.”
Vương Khê Khê mỉm cười cảm ơn với Vương Minh Trí, còn Vương Minh Trí thì kích động đỏ bừng mặt.
Vương Khê Khê trong lòng có chút chán nản, nhưng nhìn thấy có một nam thanh niên tri thức nói giúp cô ta, cũng coi như đè được một tia khó chịu.
Từ Chiêu Đệ ngay lập tức xoa dịu bầu không khí nói: “Được rồi, đồng chí Tiêu Hồng có lòng tốt đưa chúng ta lên núi, chúng ta lẽ ra nên cảm ơn. Nếu như chúng ta tự mình lên núi cũng không chắc chắn sẽ có thu hoạch gì. Hôm nay chúng ta đến đây xem như đi chơi dã ngoại.”
An Nhiên trong lòng vỗ tay rầm rầm.
Có vẻ như nữ chính bất giác đã thu hoạch được một con chó lấy lòng. Bộ lọc của nữ chính vô cùng tuyệt vời.
Đang đi thì thấy một cây táo tàu. Tiêu Hồng nhìn thấy thì nói: “Đây là táo tàu xanh, khi chín thì ăn rất ngon, đã lần lượt chín gần hết rồi, và thông thường sẽ mất khoảng một tháng để chúng chín hoàn toàn. Những đứa trẻ nghịch ngợm trong làng có lẽ chưa phát hiện ra cây này bằng không thì nào đến lượt chúng ta nhìn thấy. Chúng ta rất may mắn đấy, đây là loại trái cây hiếm gặp.”
Tiêu Hồng vừa nói, vừa leo lên cây hái xuống một ít quả mềm cho mọi người nếm thử.
An Nhiên nhìn quả táo tàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-thanh-nien-tri-thuc-co-khong-gian/4435198/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.