Tạ Đại Cước dù có nghe trực tiếp một lần vẫn thấy rất buồn cười.
Khi đó ông có việc tìm ông ba, đứng ở sân trước nghe rõ mồn một.
Nhị Năng Tử tay đang lau chiếc xe máy có thùng phụ khựng lại, vứt cái giẻ đi.
“Thằng nhóc con miệng mồm không nhỏ nhỉ, vậy nếu hôm nay tao không vui đánh mày một cái mày có chịu không?”
“Bà ơi—— Mẹ xem bố con kìa!”
Quốc Khánh quay đầu loăng quăng cái chân nhỏ định đi tìm Kim Xảo Phượng mách tội, chưa chạy được hai bước thì cổ áo đã bị nắm lại.
“Thằng nhóc con sao lại không chịu đùa thế? Về đây, mau về đây cho tao.”
Quốc Khánh lập tức móc tay bố, dáng vẻ anh em tốt.
“Bố ơi, bố là bố ruột của con, đợi bố già rồi con sẽ kéo xe ba gác đưa bố đi chơi.”
Nhị Năng Tử nghe xong rất lấy làm hài lòng, rung rung chân, ngẩng mũi hỏi: “Mày không đưa mẹ mày với bà mày đi à?”
Quốc Khánh xua tay: “Con sẽ trả tiền gọi taxi cho họ.”
Ngồi trên xe ba gác thì không lịch sự chút nào.
“Thằng nhóc con mày giỏi nhỉ, hai bà ấy ngồi trong xe, hai bố con mình theo sau hít khói à.
Mày không phải có tiền lì xì sao? Đừng tưởng tao không biết mày đã lén giấu mấy phần, mày dùng số tiền đó mời không phải được sao?”
Nhị Năng Tử nhẹ nhàng nhéo tai con trai, tiếp tục dụ dỗ.
“Cũng được ạ.”
Quốc Khánh nghĩ đến tiền tiêu vặt của mình còn nhiều hơn bố, mặt đầy vẻ tự hào.
“Bố ơi, con muốn đổi mấy đồng xu, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4681820/chuong-1281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.