Người trong đại viện nhà họ vẫn còn biết giữ gìn, nhà cửa trông khá mới, sạch sẽ, người ở cũng thoải mái.
Dương Thục Quyên gật đầu: “Tôi vẫn là nên đưa con về đại viện ở thôi, vừa về nhà lòng tôi đã không còn hoảng hốt nữa rồi.”
“Vợ chồng trẻ làm việc đều bận rộn, một mình bà ở chung cư trông trẻ.
Một người hàng xóm láng giềng cũng không quen biết, ngày nào cũng buồn bực trong nhà đến phát mốc.”
Trương Đại Chủy cảm thấy nếu bà mà sống những ngày tháng như vậy, ăn thịt kho tàu cũng chẳng còn ngon nữa.
“Đứa bé Chu Chu này cũng dễ trông, ở đại viện nhà mình cũng không sợ người lạ đến sờ mó đứa bé.”
Dương Thục Quyên gật đầu.
“Lúc tôi ở đó, bế con xuống lầu đi dạo mà lòng cứ nơm nớp lo sợ.”
Nếu đứa bé thật sự xảy ra chuyện gì, một gia đình cũng coi như tan nát.
Trái Cam đang cầm quả nho đã rửa sạch, bóc vỏ cho Chu Chu l**m l**m, chứ không thật sự để em bé ăn.
Có lẽ là nếm được vị ngọt, Chu Chu giơ giơ nắm đấm, há miệng cười đến sủi bọt.
“Đứa bé này thật dễ dỗ dành.” Tạ Đại Cước nói xong, lén lút đổi lại vị trí quân cờ.
Đối mặt với Tạ Dực đang cười toe toét, tay ông run lên.
“Lại làm gì thế? Cậu cười kiểu gì mà đáng sợ thế, tôi tự chơi cờ với chính mình, không được à?”
Tạ Dực vừa định nói gì đó, bên ngoài ngõ hẻm truyền đến tiếng “ầm ầm”, từng tràng một, từ xa đến gần.
Trương Đại Chủy ngoáy ngoáy tai: “Thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4681786/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.