Giày trắng lại dễ bẩn, ngâm nước còn dễ bị ố vàng, đa số mọi người đều lén lấy mấy viên phấn trắng trên bục giảng, chà lên giày.
“Bây giờ các cửa hàng đúng là đóng cửa sớm quá.”
Lâm Tiếu Đồng từ bếp rót một cốc trà mát đưa cho bà, cầm quạt phe phẩy.
Cao Tú Lan rửa mặt qua, dùng khăn lau khô, ngồi trên ghế tre, hóng gió lùa qua nhà, uống trà mát.
“Ai bảo không phải chứ? Nếu cả nhà đều là công nhân viên chức thì tan làm còn không mua được rau.”
Trước đó Tô Tĩnh, bạn cùng phòng đại học của Lâm Tiếu Đồng, còn viết thư than phiền rằng cô và chồng bận việc, tan làm vội vội vàng vàng chạy ra chợ rau thì đã đóng cửa rồi.
Bây giờ phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa từ 6 rưỡi đến 7 rưỡi, rất ít cửa hàng mở cửa đến 8, 9 giờ.
Cao Tú Lan hóng gió một lúc, người cũng dễ chịu hơn.
“Mẹ thật không ngờ tất chân lại dễ bán đến thế, buổi chiều mẹ mới bán có hai tiếng mà đã bán được hơn hai mươi đôi tất chân rồi.”
Một đôi kiếm được mấy hào tiền lãi, lợi nhuận gộp cũng không ít.
Nhắc đến việc bán hàng rong, Lâm Tiếu Đồng chợt nhớ đến chuyện xảy ra ở đầu ngõ hôm nay.
“Mẹ, dạo này mẹ đi bán hàng cẩn thận một chút nhé, chiều nay con…”
“Rầm——
Đúng là chưa mọc lông đã dám chặn đường người ta rồi, giam mấy ngày cũng còn nhẹ đấy.
Nếu mà va vào tay Cao Tú Lan tôi, đảm bảo khiến nó phải chạy mất dép!”
Cao Tú Lan tức giận đập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4681754/chuong-1215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.