Có việc gì cứ gọi cha giúp một tay là được.
Chăm sóc con của nhà mình, cha cũng chẳng có gì không vui.”
Quốc Khánh đương nhiên không thể than thở với cha vợ: “Cha nói vậy là sao, trông con có gì mà vất vả?
Hơn nữa, con nhà mình ngày thường ngoan lắm, công việc của con cũng không bận rộn.
Chỉ cần để tâm một chút, việc nhà việc ngoài đều có thể lo liệu xuôi cả.”
Cậu ta không hề xấu hổ chút nào, vẻ mặt đầy tự hào.
Cậu ta treo tóc lên xà nhà, dùi đùi châm kim mới miễn cưỡng thi đậu Thanh Hoa, làm đàn em của Trừng Tử.
Sau khi tốt nghiệp vào làm ở cơ quan, ngày nào cũng sáng đi tối về đúng giờ, cuộc sống có quy luật.
Chỉ cần cậu ta không muốn thăng chức, cậu ta chính là sếp của mình.
Ngày nào cũng tan làm đúng giờ là về, dù sao cậu ta còn phải vội đến nhà trẻ đón con gái tan học, rồi đi tìm vợ ăn cơm.
Sau khi ở bên Trừng Tử, có người cũng từng trêu chọc về cái tên của cậu ta.
Cậu ta cũng từng nghĩ đến việc đổi tên, sau này bà nội cậu ta lén đưa cậu ta đi gặp một ông thầy bói mù thần thần bí bí.
Sau một hồi làm phép thì nói cái tên này tuy hơi quê mùa một chút, nhưng vượng vợ vượng nhà vượng con.
Sau đó cậu ta không bao giờ còn nghĩ đến việc đổi tên nữa.
Tạ Dực nghe vậy trong lòng thấy thư thái vô cùng, quả nhiên đứa trẻ mình nhìn lớn lên đúng là đáng tin cậy.
“Quốc Khánh, con thật tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4681743/chuong-1204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.