Càng nhìn trong lòng càng vui, mặc dù đứa bé này lúc nào cũng thích phun bong bóng vào anh.
Mông còn chưa kịp ấm chỗ, đến giờ rồi, anh vỗ một cái vào đầu rồi vội vàng chạy ra cửa đi làm.
“Tú Lan, anh đi làm đây.”
“Được, anh đi đi, trên đường cẩn thận nhé.”
Cao Tú Lan tiễn anh ra ngoài, tai nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Tạ Chí Cường tiện tay cầm bát vào bếp, gọi với Tạ Đại Vĩ: “Bố, hôm nay đến lượt bố rửa bát đấy.”
“Biết rồi, à đúng rồi, ông anh, ngày mai hai chúng ta ra chỗ Hậu Hải xem có bán cây ăn quả nào không nhỉ.
Chỗ cửa nhà mình có vẻ trống, trồng một cây ra quả trước cửa sổ, bình thường còn có thể che chắn cho nhà mình một chút.”
“Tôi thấy cũng hay đấy, hay là trồng một cây mơ đi, đến lúc đó còn có thể ngâm rượu uống.”
Bây giờ Cao Tú Lan đang ở cữ, phần lớn thời gian Cao Lão Đề đều ở nhà lão Tạ, buổi tối trực tiếp ngủ ghép giường với Tạ Đại Vĩ.
Đôi khi cuối tuần ông ấy còn cùng con rể Tạ Chí Cường xuống làng chở về chút rau tươi.
“Cây mơ à, được thôi, lúc đó tôi sẽ đi Hậu Hải vòng vòng xem sao.”
Thật ra ban đầu xung quanh đại viện trồng cây táo tàu, mấy năm trước khô hạn thiếu nước, cây trực tiếp héo rũ, quả ra cũng chua loét.
Tạ Đại Vĩ miệng kén ăn, không quen ăn những loại quả "dưa vẹo táo nứt" này, ông ta sai Tạ Chí Cường, hai bố con cùng nhau nhổ cây táo tàu đi.
Bây giờ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4679118/chuong-1155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.