“Vậy anh định đưa nhiều nhất là bao nhiêu?”
Vợ anh ấy là A Phân cũng thương anh ấy, không đòi hỏi bao nhiêu.
Nhưng điều kiện nhà anh ấy vốn đã không tệ, cha anh ấy nói đến lúc đó sẽ mua một chiếc xe đạp đưa đến nhà gái để làm nở mày nở mặt khi kết hôn.
Anh ấy còn định dành thêm tiền lương để mua cho A Phân một chiếc đồng hồ đeo tay.
Ngô Thắng Lợi khoa tay múa chân mấy cái, vẻ mặt rất đau lòng.
Ai cũng nói mẹ vợ thương con rể, nhưng mẹ vợ nhà anh ấy lại thích "hét giá" trên trời.
Chu Kiến Quốc hít một hơi khí lạnh: “Nhiều thế ư? Sắp bằng hai tháng lương của anh rồi!”
Ngô Thắng Lợi nghiến chặt quai hàm, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
Anh ấy sầu não.
“Chẳng phải vì cái thằng em vợ vô tích sự, phiền phức nhà Ngọc Liên sao, làm cái gì cũng không nên hồn.
Thấy tôi là công nhân, nhất định cũng đòi tôi giúp tìm việc.
Bây giờ vị trí công việc đều là 'một chỗ một người', nếu tôi có năng lực đó, tôi đã làm giám đốc nhà máy từ lâu rồi!”
Hôm nay anh ấy cũng không nhịn được mà nói ra hết, đã kìm nén một bụng tức giận từ lâu.
Tiền Bảo Trụ cuối cùng cũng nướng xong bánh bao, đây là bánh anh ấy làm buổi sáng.
Bột nở tốt, bánh bao có vẻ mềm xốp giống như bánh bao nhân thịt.
“Vậy vợ anh nói sao? Không thể cứ để mẹ vợ anh tùy tiện nói thế được chứ?”
Tạ Chí Cường cũng xích lại gần lấy một miếng nhét vào miệng, anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4679104/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.