“Đồng chí Đại Vĩ, ông nói chuyện đâm chọt thế, sao mà mẹ tôi ngày xưa lại chịu gả cho ông thế?”
“Cái này thì cô không hiểu rồi phải không? Mẹ con là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng đấy, có tôi ở bên cạnh kể chuyện cười thì cuộc sống mới có dư vị chứ.”
…
Liên tục một tuần, Tạ Chí Cường đều đến bệnh viện đúng giờ, trước mặt vợ tương lai và bố vợ tương lai mà tạo ấn tượng tốt.
Ngô Thắng Lợi đang băn khoăn: “Thằng Cường này tan ca về sớm thế làm gì nhỉ?”
Chu Kiến Quốc suy nghĩ rồi nói: “Về kịp đi vệ sinh?”
“Không đúng, đây đâu phải đường về đại viện đâu? À, đúng rồi, Kiến Quốc, lần trước ông đi xem mắt thế nào rồi?”
“Thắng Lợi, đừng nhắc nữa, lại đổ bể rồi, mặt tôi to, đeo kính vào trông càng đáng sợ hơn. Tôi đến sớm, ngồi đợi ở chỗ đó, ai ngờ con bé kia nhìn thấy tôi từ cửa sổ bên ngoài, quay đầu bỏ chạy luôn.”
Lần này hắn ta với cô gái kia còn chưa nói được câu nào, hắn một mình ngồi đó uống cạn một ấm trà.
“Mẹ tôi với dì Mai đang bàn xem có nên tìm cho tôi một người tính cách hơi đanh đá một chút không, mong là người ta không sợ tôi.”
Chu Kiến Quốc lau một tay lên khuôn mặt đen sì.
Ôi ôi ôi khó quá, hắn chỉ muốn tìm một người vợ thôi sao mà khó thế này?
Ước gì hắn được giống mẹ mình thì tốt biết mấy, gen của bố hắn đúng là quá mạnh rồi.
“Anh em, chúc ông may mắn, không nói nữa, tôi đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4679098/chuong-1135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.