Tiểu Hồ vội vã chạy đến, vội vàng đến mức đi tất mỗi chiếc một kiểu.
“Mọi người đừng sốt ruột, sáng nay chúng ta sẽ đến ủy ban phường họp một buổi, bàn bạc về chuyện giải tỏa.
Các bác, các cô chú, các thím đều có thể về nhà suy nghĩ xem có những vấn đề gì, đến lúc đó trực tiếp nêu ra trong cuộc họp là được.
Còn về tiêu chuẩn đền bù cụ thể, ngõ nhà mình vẫn có lợi thế về vị trí.
Bây giờ chỉ xem diện tích xây dựng thôi, giá đền bù mỗi mét vuông sẽ tính theo giá thị trường nhà thương phẩm hiện tại, đảm bảo sẽ không thiệt thòi cho mọi người.”
Tiểu Hồ nói một mạch, cổ họng đau rát, một tay chống eo thở hổn hển.
Mọi người nghe xong ít nhất cũng yên tâm phần nào, lác đác vài người quay về.
“Không được, tôi phải mau gọi các con về, đây là chuyện lớn.”
“Bà không nhắc tôi suýt quên, mau đến bưu điện đi, lát nữa chắc đông người xếp hàng lắm.”
“Chờ tôi với, tôi cũng đi.”
“Nhà bà có hai đứa con gái, đến lúc đó chia thế nào? Thật sự đưa hết tiền cho con gái à?”
“Còn chia thế nào nữa? Chia đều chứ sao? Nhưng chuyện này không phiền bà bận tâm.
Hai đứa con gái nhà tôi đều giỏi giang, nghe nói thằng con út nhà bà lại bị mất việc rồi à?
Ấy, tôi còn chưa nói hết sao người này đã đi rồi?”
Các gia đình trong đại viện cũng đã tất bật cả buổi sáng, rửa tay chuẩn bị ăn sáng.
Tạ Dực xoa xoa vai, tay xách đồ ăn sáng, đi dạo về.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4678932/chuong-1081.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.