Bây giờ cả gia đình năm người vẫn chen chúc trong đại viện, sống cũng khá chật vật.
Bà ta dậm chân một cái hạ quyết tâm: “Nếu phân đến ngoài vành đai 5 thì tôi sẽ lấy tiền mua lại một căn khác.”
…
Ngày 20 tháng 5 năm 2006, sáng sớm Nhị Năng Tử hé một mắt đi ra ngoài đi vệ sinh.
Vọt ra khỏi cổng sân, đang định lao về phía nhà vệ sinh, thì đôi dép bay một cái, vấp một cái, đột ngột dừng bước.
Trên tường ngoài của đại viện, cạnh quảng cáo chuyển nhà dán một tờ thông báo giải tỏa.
Anh ta xoa xoa vành mắt, không thể tin nổi mà kéo gần lại nhìn mấy lần.
“Mẹ ơi, chết rồi—
Mấy bà thím ơi, có chuyện lớn rồi— ”
Tôi không đồng ý
“Thằng nhóc con này, sáng sớm lại la ầm ĩ, tôi thấy cậu muốn ăn đòn hả!”
Người đầu tiên lao ra là mẹ của Tiểu Huệ nhà đối diện, tay cầm dép lao về phía Nhị Năng Tử đang chổng mông xem thông báo.
Nhị Năng Tử chỉ mang một chiếc dép, vội vàng tránh đi, rối rít cầu xin tha thứ.
“Thím ơi, cháu sai rồi, ngõ nhà mình sắp được giải tỏa rồi! Thím nhìn xem.”
“Mày mới xấu! Gì cơ? Sắp giải tỏa rồi à? Cho tôi xem nào.
Ối giời ơi, cái của nợ trời cho này cuối cùng cũng đến lượt cả nhà mình rồi!”
Kim Xảo Phượng với mái tóc bù xù hùng hổ bước ra, vừa ra khỏi cổng sân đã thấy mẹ Tiểu Tuệ đang cười phá lên ở đầu ngõ.
Trong tay bà ta vẫn còn cầm cái móc áo, nghe thấy vậy cả người ngẩn ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4678930/chuong-1079.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.