Đứa bé đỏ hỏn, nhắm mắt, môi mím chặt, trông hệt như một ông cụ non.
“Thật sự nhỏ quá.”
Hôm nay vừa đúng ngày 1 tháng 8 năm 1977.
“Con gái mình năm cân tám lạng, không nhỏ đâu, em có muốn ngủ một lát không?”
Tạ Dực nhìn con, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm xúc khó tả, anh sắp làm bố rồi.
Lâm Tiếu Đồng lắc đầu, nhìn bộ quần áo nhăn nhúm của người trước mặt, hỏi: “Anh mới về đến hả?”
“Anh vừa xuống tàu, chạy về nhà chưa thấy ai, dì Đại Chủy nói mấy mẹ con em đến bệnh viện, anh lại chạy thẳng đến đây.”
Tạ Dực lại sờ sờ tóc, cười hì hì.
“Tiếu Đồng có đói không? Mẹ về làm chút cơm mang qua cho con lót dạ nhé.”
Cao Tú Lan đã trở về, phòng bệnh này là phòng bốn người, tạm thời chỉ có Lâm Tiếu Đồng ở một mình.
“Con không đói.”
Buổi tối cô ấy ăn mì tương đen đúng là rất no bụng, bây giờ vẫn không đói.
Tạ Dực nghĩ nghĩ rồi đề nghị: “Mẹ ơi, tối nay con ở bệnh viện trông nom nhé, mẹ và bố về nghỉ ngơi sớm đi.”
Cao Tú Lan kéo anh ra phía sau: “Mẹ trông cho, người con toàn mùi, đừng làm Tiếu Đồng khó chịu.”
“Mẹ ơi, mẹ trông một đêm sao chịu nổi, con về tắm rửa rồi đến, mai mẹ thay con được không?”
“Được, vậy con mau về đi.”
Bà vẫy tay xua anh đi, Tạ Dực về đến đại viện thì va phải Nhị Năng Tử.
“Ối, Tạ Đại Dực, xem cái dáng vẻ xuân phong đắc ý của cậu kìa, làm bố rồi đúng là khác hẳn.”
“Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4678842/chuong-991.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.