Gọi xong thì hối hận, lập tức ba ánh mắt còn lại trong phòng đều đồng loạt đổ dồn vào mặt cô.
Hác Kiến Quân khập khiễng, ngoáy ngoáy tai, không chắc chắn hỏi: “Cô nói gì cơ?”
Ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng vào mặt Tần Vệ Hồng, nhận diện người.
Trần Lan mất ngủ, ngồi dậy, thắt lưng kê gối dựa, cầm một quả táo cắn.
Vẻ mặt hóng chuyện.jpg
Tần Thịnh lại làm loạn, từ trên giường ném một cái gối vào mặt Tần Vệ Hồng.
Thì thầm gầm gừ: “Đừng có nhận bừa họ hàng!”
Người này đánh anh ta đến mức chấn động não nhẹ, món nợ này còn chưa tính xong, lại còn chọc vào tiểu gia anh ta nữa chứ.
Đúng là quá đáng!
Hác Kiến Quân một tay che miệng Tần Thịnh: “Cô là Vệ Hồng?”
Tần Vệ Hồng gật đầu, mắt rưng rưng nước, sụt sịt mũi.
“Cậu út, là cháu đây mà, sao cậu biết cháu ở bệnh viện?”
Hác Kiến Quân chỉ vào Tần Thịnh: “Còn không phải do thằng em cô gây họa à, cậu vừa ngủ dậy ở nhà thì đã bị người ta gọi đến rồi!
Vệ Hồng, đầu cô bị làm sao thế này? Bị đứa nào không có mắt đánh à!
Cô nói đi, cậu để thằng em cô đi đập kính nhà nó!”
Tần Thịnh đột nhiên bất động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vệ Hồng cũng đang ngây ra.
“Cậu út, cậu nói… hắn là em trai cháu?”
“Ừ, chứ sao nữa? Bao nhiêu năm nay cậu một tay nuôi lớn, tuyệt đối không sai được.”
Tự nhận là chuyên gia nuôi trẻ con Hác Kiến Quân tự hào ưỡn ngực.
Trần Lan đang hóng chuyện cũng ngạc nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4678633/chuong-937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.