“Một lời đã định.”
Tạ Dực cũng đáp lại:
“Một lời đã định.”
Tạ Đại Cước vòng tay ôm Cao Tú Lan nhìn, hai người nhìn nhau, khóe miệng cùng cong lên.
5. “Ăn cơm đi, đây là cá bố con làm, nếm thử xem.”
“Tiểu Đồng, bát canh này con uống nóng đi, để nguội sẽ tanh đấy.”
“Viên rau mùi ngon thật, mùi vị này đúng là gây nghiện.”
“Đúng không, Tiểu Đồng cũng nói thế mà.”
“Mẹ, cái này cũng ngon, mẹ nếm thử đi.”
“Lão Tạ, ông tự ăn đi, đừng có Chi Ma vừa kêu là ông lại ném cá xuống dưới bàn.”
“Tú Lan, Tết nhất rồi, bà nể mặt tôi chút chứ.”
“Bố, bố đúng là vẫn sợ mẹ như mọi khi.”
“Nói gì linh tinh thế, ăn mà không chịu ngậm mồm vào!”
“Đúng vậy, đều là người sắp làm cha rồi, còn không vững vàng chút nào.”
…
Buổi tối ăn no căng bụng, Lâm Tiếu Đồng nhẹ nhàng xoa bụng, còn đi lại vài vòng ở hành lang.
Sau khi thức giao thừa, cô rửa mặt rồi về phòng ngủ.
Tạ Dực cuối cùng đóng cửa cẩn thận, đợi đến sáng hôm sau mới mở cổng lớn.
Anh vén chăn, lên giường ôm vợ, không cẩn thận chạm phải chân cô, lạnh buốt khiến anh giật mình.
“Sùy ~ Vợ ơi, sao chân em lạnh buốt thế này, anh ủ ấm cho em nhé.”
Anh trực tiếp vén áo lên, đặt chân cô lên bụng mình, dùng hơi ấm cơ thể sưởi.
“Mẹ đã cho con cả bình thủy rồi mà, con vốn thể chất thế này, mùa đông tay chân chậm ấm.”
“Tay có lạnh không? Anh làm ấm cho.”
Tạ Dực hỏa khí vượng, mùa đông ngủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4678617/chuong-921.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.