Nhìn chồng mình khóc sướt mướt, Trì Dao nắm tay Lâm Tiếu Đồng.
Đối diện với Tạ Dực, nước mắt anh ấy lại tuôn rơi ào ạt, hai người đàn ông lại ôm chầm lấy nhau.
Sơ Nhất tò mò nhìn bố đang khóc oe oe.
Quà tặng có thật lòng hay không, người có mắt đều có thể nhìn ra.
Là thật tâm hay qua loa chiếu lệ, không thể nào lừa dối được.
“Thôi được rồi, đã đến giờ này rồi, mọi người ăn cơm thôi.”
Trì Dao vội vàng lên tiếng cắt ngang, không khéo bà nội dưới lầu lại leo lên gõ cửa hỏi xem có chuyện gì.
“Lẩu đến rồi đây!”
“Oa, thơm quá.”
“Tuyệt vời đấy, nhiều thịt thế này.”
“Đó là đương nhiên, hai người đến chơi tôi tự nhiên không thể keo kiệt được.”
“Ăn đi ăn đi, đừng khách sáo với tôi.”
“Tiếu Đồng, em thử cái nước mã thầy Yang Xie Cheng này đi, ngon lắm đó.”
“Ưm ưm, cái này ngon thật!”
“Tạ Đại Dực cậu nếm thử xem cái sa xị này có uống được không?”
“Cái này sao lại không được? Các cậu gọi cola là cái tên này.
Ủa…
Không phải, cái này sao lại có mùi dầu gió thế này?”
“Ha ha ha ha ha ha ha”
…
Sáng hôm sau ăn sáng xong, hai người cùng Hùng Xuyên đi xe buýt đến phố đi bộ Đông Môn.
Vừa xuống trạm, ngoài hơi nóng thì còn có người.
Đập vào mắt là những biển hiệu cửa hàng cao thấp lộn xộn, những cửa hàng nhỏ đủ mọi loại hình.
Thực phẩm, sản phẩm điện tử, quần áo, vải vóc, trang sức… chỉ cần bạn có thể nghĩ đến, đều có thể tìm thấy ở đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4678547/chuong-851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.