“Chú út ơi, cháu thấy ngon quá, ăn thêm một quả nữa được không ạ?”
Hơi nóng, Hổ Đầu cắn từng miếng nhỏ, quả trên tay còn chưa ăn hết đã liếc nhìn nồi.
“Cái bụng nhỏ của cháu có nhét thêm được nữa không?”
Chu Chí Văn tựa vào khung cửa nhìn ra ngoài, đập vào mắt là ánh mắt muốn giết người của anh trai anh ta, theo phản xạ liền cắm đầu bỏ chạy.
“Lão Nhị! Mày dám lấy trà của tao đi luộc trứng sao! Xem tao không đánh chết mày, đứng lại, quay lại đây cho tao, mày còn dám chạy nữa à!”
“Mẹ ơi, mau lại đây, cái này ngon lắm ạ.”
Hổ Đầu chạy ra kéo Đồng Uyển lại.
Mọi người trong đại viện nghe thấy tiếng động đều ra ngó nghiêng, kê ghế đẩu nhỏ trước cửa nhà mình để xem náo nhiệt.
Chu Chí Hi đuổi Chu Chí Văn chạy khắp đại viện, nhảy nhót lung tung.
Tạ Đại Cước trực tiếp kê bàn ăn nhỏ ở cửa nhà chính, tiện cho hai mẹ con dâu vừa xem vừa ăn.
Bữa tối ăn cơm hoa hòe, dì út Cảnh Thiến hái ở dưới lầu khu gia thuộc, mang sang một rổ lớn.
Ngọt dịu, nhưng Lâm Tiếu Đồng cũng không thể ăn nhiều, kẻo buổi tối khó tiêu.
Đúng bữa ăn, cái náo nhiệt có sẵn này vừa đúng lúc cho bữa cơm.
“Bố ơi, mau đuổi đi ạ.”
“Chú út ơi, chú mau chạy đi ạ.”
Hổ Đầu ăn xong rồi, còn hô khẩu hiệu cổ vũ.
Thằng nhóc này rất công bằng, không đắc tội bên nào.
Ngô Gia Bảo bên cạnh mở to mắt nhìn, xem một cái rồi lại ăn một miếng cơm do Điêu Ngọc Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4667265/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.