Bây giờ mẹ cũng không bận, có thời gian thì làm một chút, phần còn lại mẹ còn định cắt ra để làm tã.
Đến mùa xuân mẹ lại giặt sạch, phơi dưới nắng, vò cho mềm một chút.”
Ngày dự sinh của cô là đầu tháng tám năm sau, vừa đúng vào mùa hè, tã phải chuẩn bị nhiều một chút, để tiện thay giặt.
“Mẹ, mùa hè ở cữ có nóng lắm không ạ, có được gội đầu không?”
Cuộn lại sợi len bị làm rối, Tiểu Quýt thấy sợi len thì tay chân lại ngứa ngáy, thử dùng răng cắn sợi len.
Chưa kịp cắn đứt thì đã bị bế lên, bốn chân lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt lại vô tội, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị hít hà một trận.
“Mẹ hồi đó thì đã sang thu rồi, vừa đúng vào đợt nắng nóng cuối thu, bị nhốt trong nhà, lúc đó còn là cha con ở cữ cho mẹ.”
Cao Tú Lan nói đến đây, trong lòng trào dâng một cảm giác ngọt ngào.
Trong nhà họ Tạ, người lớn chính thống chỉ có một ông nội Tạ Đại Vĩ, cũng chẳng có nữ trưởng bối nào.
Chuyện ở cữ chỉ có thể trông cậy vào Tạ Đại Cước giúp một tay, ông ấy là đàn ông to lớn nhưng cũng nghe lời vợ.
“Lúc đó bí bách lắm, mỗi lần đều là cha con bưng một chậu nước nóng đến cho mẹ lau mình bằng khăn, hoặc là tắm trong phòng.
Gội đầu thì đợi đến khi ra cữ mới gội, trong suốt thời gian đó không đụng vào nước lạnh, tã lót quần áo của Tạ Dực đều là cha con giặt.”
Cao Tú Lan hồi tưởng lại ký ức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4667208/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.