Lúc ăn cơm trưa, Cao Tú Lan nhìn Tạ Dực: “Con trai, có chuyện gì tốt sao? Kể cho mẹ nghe xem, sao miệng cười toe toét thế này?”
Nghe vậy, Tạ Đại Cước đang cúi đầu ăn rau cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Dực.
Lâm Tiểu Đồng đang cúi đầu uống canh, nghe thấy cũng ngẩng đầu nhìn Tạ Dực một cái.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy chứ, con chẳng qua là vui vì đón năm mới thôi mà?”
Bị ba cặp mắt nhìn chằm chằm đột ngột, Tạ Dực há miệng liền nói một câu bông đùa.
“Tao thấy nó là vui vì bữa trưa có thịt kho tàu đó!”
Tạ Đại Cước nhìn ba miếng thịt kho tàu trong bát của Tạ Dực, lững thững nói một câu.
“Bố, bố đúng là, nếu muốn ăn thịt thì con trai gắp cho bố một miếng này!”
Tạ Dực liếc nhìn Lâm Tiểu Đồng đang ngồi bên cạnh, khóe mày đều là ý cười.
“Thằng ranh con mày, không cần mày gắp cho, có mẹ mày gắp cho tao rồi.”
Tạ Đại Cước miệng nói vậy, nhưng cái bát thì đưa ra nhanh hơn cả chớp mắt, trên mặt vẫn nở nụ cười khi nói chuyện.
Đại gia đình nhà họ Tạ vui vẻ hòa thuận ăn cơm.
Nhà họ Hạ cách đó một bức tường thì chưa qua Tết mà đã u ám mịt mù.
Ăn tuyệt hộ
“Mẹ, mẹ ăn một chút cơm đi, đừng giận mà hại thân, vì những người đó không đáng đâu.”
Hạ Nguyệt bưng cơm gõ cửa bước vào phòng, mẹ cô, Dương Thục Quyên, kể từ khi nhận được lá thư từ Thượng Hải thì một mình ở trong phòng bực tức.
“Tiểu Nguyệt, những người đó thật là vô liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4667164/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.