Ngô Thắng Lợi vừa nhìn thấy vết tát trên mặt Mã Bảo Quốc vội cười xòa nói: “Mã… Mã chủ nhiệm, ông sao lại đến đây?”
“Hừ, tôi đến làm gì? Ông trong lòng còn không rõ à!”
Ngô Thắng Lợi vừa nghe thấy lời này lòng thắt lại, nhìn những người trong sân đều đang nhìn ông ta với vẻ mặt khinh bỉ.
Thầm nghĩ hỏng bét rồi, ông ta đang định mở miệng mời Mã Bảo Quốc vào nhà nói chuyện.
Ngô Xuân Yến vẫn luôn im lặng đột nhiên trước mặt mọi người nói: “Cha, hôm nay chúng ta cứ trước mặt các thím trong đại viện mà nói rõ chuyện tiền phụng dưỡng.”
“Mỗi tháng năm đồng bây giờ con quả thật chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, con cũng biết cha mẹ nuôi lớn con không dễ dàng gì.”
“Là con gái của hai người, con cũng nên gánh vác một phần trách nhiệm.”
“Từ tháng Mười năm ngoái mẹ đã viết thư cho con bảo con giúp đỡ gia đình nhiều hơn, nên mỗi tháng con đều gửi năm đồng về.”
Lời vừa dứt, trong đám đông liền có người xì xào nói nhỏ: “Tôi nói mà, năm ngoái luôn thấy Điêu Ngọc Liên đến bưu điện rút tiền, tôi còn tưởng là gửi thư gửi đồ cho con gái chứ?”
“Ai mà ngờ lại là tìm con gái đòi tiền!”
“Thật không ngờ!”
“Đúng đó đúng đó.”
Ngô Xuân Yến nhìn thẳng vào ánh mắt sắp phun lửa của Ngô Thắng Lợi, không hề lùi bước.
“Hôm nay nhân lúc các thím đều có mặt, con muốn định rõ chuyện tiền phụng dưỡng này.”
“Giấy trắng mực đen viết rõ ràng rành mạch, như vậy lỡ sau này con không làm đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4664823/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.