Cô nén nước mắt, đóng gói mấy cuốn sách còn sót lại và quần áo cô đã tự mua sau khi đi làm.
Trước khi rời nhà, cô đã mang theo một trăm tệ tiền tiết kiệm sau khi đi làm và một số sách vở.
“Con nha đầu chết tiệt này, về mà cũng không nói một tiếng, suýt nữa làm tôi sợ chết khiếp.”
Đào Ngọc Liên ngủ dậy định rót một cốc nước cho Ngô Gia Bảo uống, thấy cửa nhà mình đang mở.
Vừa định gọi Ngô Thắng Lợi ra bắt trộm, quay đầu lại thì thấy Ngô Xuân Yến đang đứng trong phòng bên cạnh.
Đào Ngọc Liên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không vui nói với Ngô Xuân Yến.
Kể từ lần trước mọi chuyện đã nói rõ ràng, Ngô Xuân Yến ban ngày ở ký túc xá của người bạn tốt Ngụy Minh Hoa.
Trừ đêm Ngô Gia Bảo bị lạc thì Ngô Xuân Yến về nhà ở một đêm, còn lại Đào Ngọc Liên nghỉ làm cũng đã lâu không gặp Ngô Xuân Yến.
“Ô hay! Mày còn biết đường về à? Tao tưởng mày cả đời sẽ không bao giờ đặt chân vào cái nơi này nữa.”
“Tao nuôi mày từ bé đến lớn, không thiếu cơm ăn, không thiếu áo mặc, còn cho cái con nha đầu mày đi học, cuối cùng cánh cứng rồi lại muốn bay đi mất!”
“Có giỏi thì cả đời này mày đừng bao giờ quay về.”
Ngô Xuân Yến cúi đầu, tai cô đầy những lời mắng chửi gay gắt.
“Mày bị câm à, nói đi chứ?”
“Hôm nay mày đến đây làm gì?”
Đào Ngọc Liên phát tiết xong, nhìn Ngô Xuân Yến không nói lời nào, trong lòng bà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4662929/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.