Ngô Xuân Yến nắm chặt ngón tay, móng tay hằn sâu vào thịt, cào ra từng vệt máu.
Trước khi Ngô Gia Bảo ra đời, cô vẫn luôn nghĩ cha mẹ thực sự yêu thương cô, không ngờ chuyện công việc vẫn là vì Ngô Gia Bảo.
Tại sao không nói thẳng sự thật với cô, mà cứ nhất định phải lừa gạt cô?
“Mấy năm nay con đi làm, mỗi tháng đều nộp phần lớn tiền lương về nhà, tổng cộng cũng hơn năm trăm đồng rồi, cứ coi như là con trả hết cho hai người.
Sau này con đi tỉnh ngoài, không thể thường xuyên về được, hai người… hãy sống thật tốt.”
Ngô Xuân Yến nói xong liền quay đầu bỏ đi, không mang theo bất cứ thứ gì, biến mất vào màn đêm.
Trời ơi là trời, Lâm Tiểu Đồng đầu nặng chân nhẹ bước về nhà, ngồi trên ghế mà đầu óc vẫn chưa hoàn hồn.
“Tiểu Đồng, Tiểu Đồng, con làm sao vậy? Lão Tạ, ông mau lại đây xem, Tiểu Đồng nhà mình có phải bị mất hồn rồi không?”
Cao Tú Lan thấy Lâm Tiểu Đồng ngây ngốc ngồi đó, sợ đến mức vội vàng gọi Tạ Đại Cước ra, câu cuối cùng nói rất nhỏ.
Cái thời này thần thánh ma quỷ không được phép nói đến, đó là thuộc về mê tín phong kiến mà.
“Mẹ, con không sao đâu, con chỉ là nhất thời chưa trấn tĩnh lại được thôi.”
Lâm Tiểu Đồng nhìn vẻ mặt lo lắng của Cao Tú Lan, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp.
“Hù chết mẹ rồi, mẹ định để bố con ra ngõ chờ con, chờ mãi mà không thấy con về.”
“Trời tối rồi, bố con định về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tay-cam-hat-dua-xem-kich-o-tu-hop-vien/4662897/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.