“Anh Liêu cũng đi tới huyện à?”
Liêu Chí Hiền ban đầu ngơ ngác nhìn, không ngờ cô lại chú ý đến anh ta, khiến anh ta có chút thụ sủng nhược kinh.
Dù sao, anh ta là người đàn ông tầm thường bốn mắt trong đại đội, ngay cả trẻ con cũng khi dễ anh ta là bốn mắt, là thanh niên trí thức bốn mắt không thể phân biệt giữa người và động vật khi ở cách xa năm mét, là người đàn ông vai không thể vác tay không thể nâng, mà Tần Lai Đệ là một cô gái xinh đẹp nhất trong toàn đại đội, cô không chỉ xinh đẹp mà giờ đây, cô còn có thể khiến một người cải tử hoàn sinh.
Kỳ thực, anh ta sinh ra cũng không phải là người không thích nói chuyện, khi còn thị lực tốt, anh chính là cốt cán của câu lạc bộ văn học cấp hai, đã từng có tuổi trẻ phóng khoáng tự do, nhưng từ khi mắt bỗng nhiên cận thị, anh dần dần bắt đầu cảm thấy tự ti.
Nhìn thấy anh ta lắp bắp, Tần Lai Đệ cười cười nói: “Anh Liêu, hôm nay vào thành có việc gì à?”
“Không, không, tôi là lên công xã… a, có, có việc.”
Tần Lai Đệ dù có cười nhiều đến thế nào, cô vẫn không biết đến cùng là anh có chuyện hay không có chuyện, thế là dứt khoát đổi đề tài, dẫn dắt anh ta nói về một số chuyện thú vị trong thôn và những chuyện mới ở Hải Thành. Nói đi nói lại anh ta cũng tự tin hơn, tuy anh ta không dám nhìn cô, nhưng lại nói trôi chảy hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tai-hon-voi-ke-thu-cua-chong-cu/3452918/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.