Hạ Liên Sinh bước vào ngôi nhà lợp ngói xanh rộng rãi và sáng sủa của gia đình họ Triệu, tình cờ gặp Triệu Thanh Tùng đang đi ra khỏi phòng tắm.
“Đơn đã nộp rồi, chậm nhất là chiều mai sẽ có.” Triệu Thanh Tùng xoa xoa thái dương, lúc Lưu gia gây chuyện, anh ta suýt chút nữa quên mất việc làm ăn của người anh em tốt.
Hạ Liên Sinh mím môi không nói gì.
Anh và Triệu Thanh Tùng cùng tiến binh trong một khu quân đội, vì anh là người trẻ nhất và yếu nhất trong số họ nên trong khi mọi người đều phớt lờ anh, chỉ có Triệu Thanh Tùng, người giống như một người anh lớn, đưa anh đi khắp nơi và thường xuyên hướng dẫn anh, Cùng anh huấn huyện.
Về sau hai người được phân công về hai đơn vị khác nhau, nhưng tình đồng đội vẫn nguyên vẹn, sau khi anh chuyển đến Nhà máy phát thanh số 2 Hải Thành, thỉnh thoảng anh vẫn giữ liên lạc với người anh Thanh Tùng. Lần này anh truy đuổi băng trộm đến tận biên giới, vì không thể tự mình vượt biên nên cần phải phối hợp, lẽ ra anh có thể ở tỉnh lỵ chờ tin tức, nhưng không hiểu vì lý do gì mà lại vô tình đến Ngũ Lý Đồn.
“Trở về cũng là ý kiến hay. Người nhà của cậu đều ở đây, có thể trốn tránh người khác.” Triệu Thanh Tùng chắp hai tay sau đầu, “Khi hoàn thành nhiệm vụ này, cậu hẳn là có thể có được chỗ đứng vững chắc trong nhà máy.”
Sự im lặng của Hạ Liên Sinh không liên quan gì đến việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tai-hon-voi-ke-thu-cua-chong-cu/3444282/chuong-12.html