Thời điểm Tần Lai Đệ tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên một cái giường đất, một chiếc tủ sơn lốm đốm dựng bên cửa sổ, trên hộc tủ có treo một chiếc khóa đầu hổ rỉ sét. Đây không phải là quê hương của cô sao?
Nói chính xác thì đó là nhà mẹ đẻ của cô nằm sâu trong núi.
Sau khi theo quân, cô rất ít khi trở về nhà bố mẹ đẻ, lần cuối cùng cô về nhà đã là ba mươi năm trước. Lần đó vội vã về đến nhà, cô chỉ nhìn thấy bà ngoại Tần Quế Hoa, một người bà mạnh mẽ cả đời, vậy mà giờ đang nằm bất động trên giường đất.
Bà nội Tần Quế Hoa vốn là một người di cư, vào thời Trung Hoa Dân Quốc bà chạy trốn từ tỉnh Giao Đông đến tỉnh Thạch Lan. Lúc chạy trốn cả nhà người to người nhỏ của bà cũng hơn 20 người, thời điểm đến ngôi làng miền núi hẻo lánh này, một nhà đầy lớn nhỏ như vậy mà chỉ còn lại một cô gái bé nhỏ chính là bà tần quế hoa.
Ngay thời điểm cô bé Tần Quế Hoa đói đến mức chỉ còn một hơi thở thoi thóp, tình cờ gặp được một gia đình tốt bụng họ Tần đã thu nhận nuôi dưỡng cô bé. Thời đó nhiều gia đình còn không đủ ăn, nhưng cô bé Tần Quế Hoa lại có thể được ăn uống đến mặt mũi hồng hào, có thể thấy được nhà họ Tần thực sự đã nuôi cô bé như con gái của họ.
Chỉ trong vòng vài năm sau, cô bé đã trở thành thanh mai trúc mã với cậu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-tai-hon-voi-ke-thu-cua-chong-cu/3443673/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.