"Không được." Nhị Bảo không phục: "Anh đã làm anh cả lâu thế rồi, giờ đến phiên em, từ giờ trở đi, anh phải kêu em là anh cả."
"Nhị Bảo, có phải em ngứa da rồi không?" Đại Bảo giơ nắm tay nhỏ lên.
". . ." Nhị Bảo đối mặt với Lý Thiết Trụ chín tuổi còn nói ra đòn là ra đòn, nhưng khi đối mặt với nắm đấm của anh cậu bé thì chép miệng, ấm ức nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, anh cả bắt nạt con…”
Thẩm Y Y nín cười, vội vàng vuốt vuốt tóc của Đại Bảo và Nhị Bảo: "Ngoan."
Không có thiên vị đứa nào.
Nhị Bảo biết mẹ chắc sẽ không giúp cậu bé rồi, hầm hừ làm động tác nghé con tức giận với Đại Bảo.
Đại Bảo không hề nhúc nhích, tỏa ra khí chất của anh cả chèn ép sít sao.
Lý Thâm đã rửa xong chén đũa đem đặt chén ở gian nhà chính, tiếng ồn hối hả bên ngoài truyền đến, mọi người đã ăn cơm trưa chuẩn bị đi làm việc rồi. Anh cũng nên đi.
Lý Thâm nghĩ vậy nhưng anh không nhúc nhích, nghe tiếng nói nho nhỏ trong nhà bếp.
"Anh Thâm!"
Bên ngoài cửa lớn truyền đến giọng nói của Trần Cường, còn vỗ vỗ cửa: “Đi thôi, đi làm nào."
Lý Thâm hoàn hồn, ho một tiếng rồi cầm cuốc, lưỡi liềm đi ra ngoài, vừa mở cửa, đằng sau lập tức truyền tới một giọng nói mềm mại: "Anh Thâm, đợi đã.”
Anh nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy cô gái xinh đẹp cầm theo một cái ấm nước chạy ra từ trong phòng bếp, lúc gần đến trước mặt anh thì đưa bình nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thap-nien-70-song-lai-truoc-khi-bo-chong-bo-con/4346768/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.